(*) Chỉ nữ đạo sĩ: quan ở đây là cái mũ, thời xưa phụ nữ bình thường không đội mũ, chỉ nữ đạo sĩ mới đội mũ như đàn ông, bởi vậy nên gọi là nữ quan; vốn có một cách gọi quen thuộc hơn là đạo cô nhưng trên thực tế, Đạo giáo chính thống chỉ dùng từ nữ quan, đạo cô là cách gọi của dân gian.
Để tránh công chúa tức giận, ta hạ lệnh cấm nội thần và thị nữ trong phủ không được thuật lời Dương thị nói cho công chúa nghe, về sau khi gặp mặt mẹ con phò mã, ta cũng làm như hoàn toàn không hay biết gì về việc này, không để lộ chút cảm xúc nào ra, họ tuy lạnh nhạt với ta song cũng không nói lời khó nghe như vậy ngay trước mặt, mấy ngày kế tiếp dường như đều trôi qua trong yên bình.
Sau nữa, Dương phu nhân phái người nói với ta, quốc cữu qua đời đến năm nay đã là tròn mười năm, bà ta muốn tìm vài đạo sĩ vào phủ lập đàn cúng cho quốc cữu.
Hai ngày sau, bà ta mời đạo sĩ vào ở trong phủ, Trương Thừa Chiếu đi ngó, trở về líu lưỡi nói: “Gớm quá đi thôi! Cậu đoán xem bà ta mời thứ đạo sĩ gì về? … Dẫn đầu là ba ả nữ quan lả lơi! Một ả tên Ngọc Thanh, đầu đội mũ hoa sen bạch ngọc, phía sau cắm một cái lược mảnh, dài gần một thước, khảm đầy vàng bạc châu mồi, ấn đường còn dán hoa điền phỉ thúy xanh biếc, ca kỹ trong câu lan (*) cũng chẳng dùng trang sức sặc sỡ thế; một ả tên Trục Vân, đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788662/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.