Có kẻ bị câu nói bâng quơ của nàng làm cho sống lưng lạnh toát.
Nguyên Trì ngờ ngợ đoán ra được điều gì đó, dứt khoát trả lời: ''Không có, năm nay chưa có lạc hầu mới nào được đề bạt.''
Mỵ Dung nhướng mày liễu, cười đưa giấy cho chàng: ''Lang xem khế nô này có phải thật không?''
Nguyên Trì hít một ngụm hơi lạnh, nhận tờ khế ước từ tay nàng, xem xét.
Nhìn chuyển động lông mày của Nguyên Trì, tên chủ nô luống cuống. Mồ hôi từng hạt, từng hạt to như hạt đâu thi nhau chủ ào ào.
Gã chủ nô: ''Nương đừng đùa giỡn, khế nô sao có thể làm giả chứ.''
Mỵ Dung lấy quạt che hết nửa khuôn mặt, miệng tươi cười nhưng ánh mặt lại lạnh tanh, nghiêm nghị:
''Đợi một lát là biết ngay thôi, gã chớ vội.''
Gã chủ nhìn chọc chọc vào tờ giấy mỏng manh trên tay Nguyên Trì, chân như bị đá đè.
Trong lòng tự trấn an bản thân, không phát hiện ra mặt mày của mình sớm xanh mét.
Nguyên Trì xem xét kĩ càng xong, đanh mặt nhìn chằm chằm vào hai chủ tớ đang run bần bật trước lán chòi, quát to:
''Gã dám đưa đồ giả cho tôi?''
Một câu ấy dường như triệt để đánh vào thần kinh của gã.
Đứng trước một người mà gã đã biết được rằng địa vị của chàng không hề tầm thường, bao nhiêu mánh khóe đều là sơ hở.
Chủ nô sợ sệt, răng môi chạm nhau kêu lập cập, đuối lý đá tên tốt bên cạnh: ''Tại... Tại sao đem đồ giả ra, gan to bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-than-tinh-su-thanh-oc/2965439/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.