Nàng đã có quyết định trong lòng, cười nói với Trọng: ''Từ nay ở bên cạnh tôi làm tùy tùng đi.''
Trọng ngẩng đầu.
Người con gái dung mạo như tiên đang cười nói trước mặt đem lại cho hắn cảm giác không được chân thực lắm.
Bộ váy khoác trên người nàng được dệt từ chất liệu gì hắn không biết, nhưng chiếc kiềng vàng nạm ngọc bích đeo trên cổ chân trắng nõn kia thì hắn thuộc nằm lòng.
Ấy là món quà giao hảo của Nam Việt và Âu Lạc trong trong cuộc ghé thăm hơn mười năm trước.
Trọng biết với hoàn cảnh của mình bây giờ thì đi theo nàng là lựa chọn sáng suốt nhất.
Có lẽ như thế này mãi cũng là tốt đẹp.
Đột nhiên có tiếng người đồng thanh: ''Không được.''
Một trong hai người vừa nói là Nguyên Trì, người còn lại là Cao Lỗ.
Sự xuất hiện của người lạ làm Trọng cảnh giác, hơn nữa có vẻ người lạ này còn không thích hắn lắm.
Cái bóng dài của Cao Lỗ kéo tới tận chân của Mỵ Dung, nhìn từ bên này chàng chẳng khác một kẻ đột biến là bao.
Mỵ Dung đi đến rời ghế đi lên hỏi, giọng ngạc nhiên: ''Làm sao Lỗ lại ở đây?''
Cao Lỗ không trả lời câu hỏi của nàng mà lảng sang chuyện khác: ''Nương, tên này lai lịch bất minh, ngài không nên giữ bên người. Nếu nàng cần thì có tôi và Nguyên Trì là đủ rồi.''
Nguyên Trì bên cạnh chen vào: ''Đúng vậy đấy nương.''
Hai kẻ vốn không hòa hợp hôm nay lại đồng tâm hợp lực vì một chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-than-tinh-su-thanh-oc/2965437/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.