Đã tới giờ làm việc của Thần Mặt Trời. Ngài ngồi chễm chệ trên nền trời xanh biếc, phụng phịu chả khác Cao Lỗ đang ở trong cung điện của Mỵ Dung là bao.
Hắn đã ngồi đây từ lúc bình minh tới khi trưa trời mà vẫn chưa đợi được nương nhà mình.
Cao Lỗ không kiên trì nổi nữa, túm lấy một xảo mà hỏi han: ''Mỵ Nương đâu? Người không muốn gặp tôi sao?''
Nữ bộc tỏ ra bất đắc dĩ đáp: ''Mỵ Nương mệt mỏi cả đêm, vẫn chưa thức dậy. Xin Lạc Tướng nhẫn nại.''
Đêm qua mở tiệc tẩy trần cho Duệ Lang, Mỵ Dung vui vẻ thâu đêm, mệt mỏi là đúng.
Trả lời qua loa xong, nữ bộc định lui.
Cao Lỗ rối bời, chợt nhìn thấy chậu nước trong tay xảo ấy thì đá lông mày, xông lên chộp lấy chạy đi mất, nói vọng lại khi đã cách được một quãng xa.
''Tôi giúp xảo đem nước cho Mỵ Nương.''
''Lạc Tướng...'' Xảo sốt sắng định gọi hắn lại thì đã muộn.
Phòng ngủ của Mỵ Dung đặt ở hướng nào Cao Lỗ nhắm mắt cũng bước tới được.
Căn phòng đơn giản. Ngoài tấm phản mà Mỵ Dung dùng để nghỉ ngơi cũng chỉ còn một cái bàn và hai cái ghế. Thảm nhung dày được trải khắp phòng từ cửa ra vào đến tận giường ngủ.
Mỵ Dung quay lưng về phía hắn, đắp tấm da hổ ngang ngực, lộ ra lưng và cánh tay.
Cao Lỗ biết nàng vẫn ngủ, đặt chậu nước sang một bên, lại gần chụp lấy vai nàng lay.
''Mỵ Nương, dậy đi thôi.''
Mỵ Dung mắt mũi nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-than-tinh-su-thanh-oc/2965417/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.