Cổ Loa hôm nay yên ắng lạ thường, quan hầu ngồi trong lán nhìn ra bên ngoài không nói lời nào.
Ánh mắt đăm chiêu của tù trưởng trong làng lóe lên.
Gió thổi từng đợt, cờ hiệu dệt bằng vải đay "phần phật" nhảy nhót trên song gỗ.
Một triệu cưỡi ngựa phi nước đại lao vào thành, hình như là từ hướng tháp canh mà đến. Bộc lao như tên vào phòng nghị sự không kịp cúi đầu: "Bẩm Ngài, quân Nam Việt đã đặt chân vào đất Lạc."
Im lặng qua đi, ồn ào lại nổi lên, các Lạc Hầu Lạc Tướng kẻ thì nhìn nhau đăm chiêu, người thì rì rầm to nhỏ.
An Dương Vương dựng thân hình cao ngất của Ngài lên nhìn về phía xa mà phán ngang: "Việt dám cất quân tiến đánh, ta đương nhiên nên đón" rồi phắt tay cho nổi trống lên.
Tiếng bỏi trống va vào da trâu ầm ĩ hòa cùng với tù và và chiêng đồng làm cho máu trong động mạch của người ta cứ sôi sục cả lên như nước nấu trên bếp lửa.
Một toán người ngựa từ các hướng trong thành ốc đổ ra ngoài xếp thành hàng ngũ chờ lệnh nghênh chiến.
Cao Lỗ mặc giáp sắt,cổ tay cổ chân quấn bằng bao da, trên lưng treo một cái nỏ lớn.
Hắn leo lên con ngựa đen bóng của mình giơ cao ngọn giáo hô vang:
"Hỡi các dũng sĩ của Âu Lạc! Nam Việt đã dẫm lên đồng ruộng của các Lạc, đạp lên mái nhà của các Lạc, cười nhạo tôn nghiêm của các Lạc, các Lạc có hận chúng không?"
Tiếng đồng thanh như sấm rền bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-than-tinh-su-thanh-oc/2965398/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.