Cao Lỗ lại bắn ra một tên nữa.
Mũi tên có màu xanh kì lạ.
Trọng Thủy nhận ra màu sắc ấy, nó giống hệt với ánh sáng chàng từng thấy trong hồ nước năm xưa khi còn là một nô lên được Mỵ Dung mua về.
Trong giây này, hình như chàng mới hiểu hết tất cả. Háo ra bản thân đã thua rồi, thua ngay từ đầu. Chàng chưa bao giờ tính kế được nàng ấy, người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục luôn là chàng.
Mũi tên bắn ra thì liền tách m làm ba, rồi lại từ ba tên ấy tách ra làm chín, cứ thế hàng ngàn hàng vạn mũi tên bình phương lên, lần lượt bắn vào quân Nam Việt.
Một mũi tên xanh lao tới ngay tim của Trọng Thủy, bộ óc thông minh trí tuệ có thể lừa gạt được cả An Dương Vương giờ đây trì trệ chẳng nghĩ được gì, hai chân như cọc gỗ cắm xuống đất, làm sao cũng không chịu di chuyển.
Chàng không kịp tránh, chỉ có thể trở mắt chờ chết.
Nhưng cuối cùng, lại chẳng có chuyện gì xảy ra, da thịt trước ngực vẫn toàn vẹn không một vết xước.
Hóa ra mũi tên ấy đã chạy xuyên qua người chàng bắn vào một tên lính nhát gan, xấu số đang trốn sau lưng chàng.
Cao Lỗ nhìn thấy cảnh này thì cau mày, nhưng thoáng nhớ ra lời nói của Mỵ Dung: "Trọng Thủy là dòng dõi đế vương, lại là thái tử, ngoài Triệu Đế chắc cũng chỉ có hắn mới được coi là một con rồng hoàn chỉnh, mà rồng vốn là thiên địch của thuồn luồng. Nỏ này dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-than-tinh-su-thanh-oc/2965375/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.