Ông Đồng hơn nửa đời vất vả, tuy nói đại thọ 70 tuổi nhưng tai điếc mắt hoa, thái độ cũng có chút lụ khụ rồi.
Phương Minh Chấp kéo tay Giản Xuân Triều đi đến bàn đầu, hướng ông Đồng cung chúc nâng giọng nói: "Ông Đồng, Minh Chấp tới mừng thọ ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Ông Đồng dáng người to béo, mặc một bộ gấm hồng kim phúc, cười tủm tỉm như phật Di Lặc. Lỗ tai vểnh ra nhưng có vẻ như không nghe ra Phương Minh Chấp nói gì, chỉ có thể đoán đại khái. Ông kéo tay Phương Minh Chấp qua, từ ái mà vỗ vỗ: "Minh Chấp tới rồi! Đứa nhỏ ngoan, cháu ngoan."
Tiệc mừng thọ này trước khi trọng sinh Giản Xuân Triều có tới một lần, chỉ là lúc đó tâm đều coi Phương Minh Chấp là thiên thần. Cảm giác chính mình giống như một giọt rượu vang đỏ, nằm trong ly dài của Phương Minh Chấp, bị y dùng tay dàu trắng nõn nhẹ nhàng lay động, choáng váng đầu óc, dán môi mỏng lên miệng ly thuỷ tinh, mang theo cả tiếng nói ấm áp cùng hắc ám.
Khi đó hắn vừa khẩn trương lại vui sướng, cái gì đều nhìn không thấy, nghe không thấy, mừng thọ lão nhân gia cũng không sánh bằng.
Mà hiện tại, hết thảy đều bất đồng.
Giản Xuân Triều mang theo thái độ như xem kịch, xuyên qua thấu kính lạnh lẽo, bàng quang nhìn ngắm chúng sinh.
Ông Đồng ở cái địa vị cùng số tuổi này tự nhiên không cần để ý đến tiểu bối, chào hỏi Phương Minh Chấp xong liền trực tiếp bỏ qua Giản Xuân Triều, chỉ chỉ bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/230225/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.