Chờ Giản Xuân Triều mặc quần áo xong rồi, Phương Minh Chấp lấy từ ngực ra một hộp kính màu tro đen, mặt ngoài khắc hoa văn tinh tế, không có máy móc lạnh nhạt cứng đờ, ngược lại lộ ra mùi vị nhân tình, nhìn ra được tài nghệ cao siêu của thợ thủ công. Khoá bạc nạm một quả hạnh nhân bằng ngọc lục bảo, khiến cho chiếc hộp này ngạo mạn vô cùng nhuần nhuyễn, biểu đạt thâm thuý.
Phương Minh Chấp mở hộp ra, bên trong là một bộ mắt kính mạ vàng. " Đeo lên đi." Phương Minh Chấp nói với Giản Xuân Triều.
Giản Xuân Triều lúc nhỏ thường xuyên trùn chăn chơi điện thoại, sau bị Giản Vân Đào phát hiện ra nhưng vẫn bị cận. Chỉ cần bình thường không nhìn đồ ở xa, căn bản không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Cho nên Giản Xuân Triều chỉ có một bộ kính dự phòng, ít khi mang theo.
Nhưng hiện tại Phương Minh Chấp đưa cho hắn không chỉ là một cái kính mà là một thân phận, rõ ràng từng màu sắc đến từng khuôn mặt.
Giản Xuân Triều từ đáy lòng trào lên một tia ghê tởm, không duỗi tay tiếp, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Minh Chấp: "Tôi thấy được."
Phương Minh Chấp như cũ nâng hộp kính, thanh âm nhẹ mà cường ngạnh: "Mang lên."
Giản Xuân Triều cứng người vài giây, lấy kính, thong thả ung dung đeo lên: "Vừa lòng chưa?"
Phương Minh Chấp nhìn hắn, cúi đầu, biểu cảm có chút không hiểu được: "Vừa lòng."
Giản Xuân Triều đi đến hộp đồ ở bên cạnh, lấy ra một áo lông vũ đen dài quá gối khoác lên người, cùng âu phục bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/230224/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.