Giản Xuân Triều miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn về phía Giản Vân Đào xin giúp đỡ: "Anh..."
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng che chở bụng hắn, ôm hắn vào lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Anh ấy trông em cả ngày rồi, để tôi giúp em ăn, được không?"
La Lâm Dương nhìn sắc mặt Giản Xuân Triều vẫn còn tái nhợt, cào tim cào phổi nói: "Đàn anh, anh mau ăn một chút đi, Phương thiếu cũng...."
Phương Minh Chấp hơi ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ một cái, La Lâm Dương liền yên lặng, nhưng vẫn nhỏ giọng thì thầm: "Chuyện gì anh cũng không cho nói ra."
Giản Xuân Triều vẫn hơi choáng, lại thấy Phương Minh Chấp với La Lâm Dương có vẻ khá thân quen, hơi ngẩng đầu hỏi La Lâm Dương: "Cũng làm sao?"
Có Giản Xuân Triều chống lưng, La Lâm Dương mạnh dạn hơn, chỉ vào tay trái của Phương Minh Chấp: "Cũng bị thương. Anh ấy mới đánh nhau xong, tay vẫn còn sưng. Em bảo anh ấy bôi thuốc trước cũng không chịu, nhất định phải quay lại thăm anh, thật ra em mang cơm cho anh cũng có gì không ổn đâu, anh nhìn tay anh ấy xem."
Tay trái Phương Minh Chấp cầm chén canh, mũ bàn tay hướng xuống dưới căn bản không nhìn thấy vết thương. Giản Xuân Triều cũng không muốn hỏi, coi như chưa nghe thấy gì. Trái phải không ai chịu giúp Giản Xuân Triều, La Lâm Dương hay Giản Vân Đào đều ngoài sáng trong tối giúp Phương Minh Chấp. Giản Xuân Triều có chút nhụt trí, cứng người không nói lời nào.
Phương Minh Chấp múc một muỗng canh, đưa đến bên miếng Giản Xuân Triều: "Ăn một chút thôi, lát nữa nguội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/1028663/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.