Phương Minh Chấp gắt gao đi theo sau Giản Xuân Triều, hai người một đường cũng không nói gì cho đến lúc Phương Minh Chấp lên tiếng phá vỡ im lặng: "Người hôm qua gây phiền phúc cho em, tôi điều tra qua rồi, hiện tại vào tù rồi, không 10 năm thì 8 năm hắn ta cũng không ra được."
Giản Xuân Triều nghịch điện thoại, thất thần trả lời: "Ừm."
Phương Minh Chấp kéo hắn lại: "Đi đường đừng nghịch điện thoại."
Giản Xuân Triều ngẩng đầu nhìn Phương Minh Chấp, y liền buông tay. Phương Minh Chấp đang định nói gì, tiếng chuông điện thoại Giản Xuân Triều đã vang lên, là bài hát tiếng Anh y chưa từng nghe.
Giản Xuân Triều nhận điện thoại, người gọi tới là Hướng Thành Bân, tâm trạng hơi mất vui: "Xuân Triều, có rảnh không?"
Giản Xuân Triều ăn ngay nói thật: "Có chuyện gì sao? Không bận lắm."
Hướng Thành Bân dừng một lát mới nói: "Có một số chuyện tôi không nghĩ ra, có thể nói chuyện với tôi không?"
Giản Xuân Triều cảm thấy hắn với Hướng Thành Bân cũng không có gì để tâm sự, muốn trực tiếp từ chối, bên kia đã nhanh hơn nói tiếp: "Ngoại trừ anh, ở Bắc Kinh này tôi cũng không biết nói với ai."
Giản Xuân Triều nghĩ Hướng Thành Bân mới về nước không lâu, có lẽ gặp chút chuyện phiền phức, do dự một chút vẫn đồng ý: "Vậy có thể cùng nhau uống cà phê."
Phương Minh Chấp ở một bên nghe xong, chờ Giản Xuân Triều tắt điện thoại, hỏi: "Em muốn đi gặp người khác?"
Giản Xuân Triều gật đầu: "Hướng Thành Bân."
Phương Minh Chấp cởi áo khoác da, khoác lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/1028658/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.