Khí thế của Phương Minh Chấp biến mất, cánh tay vắng vẻ không biết làm gì: "Tôi.... Hôm nay, trời mưa."
Giản Xuân Triều nhướn mày nhìn y, không hiểu.
Phương Minh Chấp đá lưỡi, động tác như trẻ con, như nhịn xuống điều gì, nửa ngày mới nói: "Tôi tới đọc sách."
Giản Xuân Triều hơi buồn cười: "Phương thiếu suốt ngày cặm cụi trăm công ngàn việc, lại có ngày rảnh rỗi tới đây đọc sách?"
Phương Minh Chấp không giải thích, cúi đầu nói: "Đêm hôm qua tôi thu xếp xong việc liền nghĩ đến Thư Ba xem.... sách."
Giản Xuân Triều lúc này mới thấy tầm mắt y, nhưng giọng điệu vẫn thế: "Cảm ơn anh vừa rồi giải vây cho tôi. Được rồi, không quấy rầy anh đọc sách nữa." Nói xong liền quay người rời đi.
Phương Minh Chấp nghiêm túc đến giá sách tìm sách, rồi lại tìm ghế dựa gần cửa sổ ngồi xuống. Phương Minh Chấp mở sách ra, tinh thần không tốt, không chớp mắt nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, một lúc sau máy móc lật qua tờ khác.
Thời tiết này vừa kịp đón dâu tây đầu mùa, Thư Ba cũng cung cấp nước ép dâu tây.
La Lâm Dương ép một cốc dâu tây cho Phương Minh Chấp: "Phương thiếu, uống nước trái cây đi."
Phương Minh Chấp hơi thất thần ngẩng đầu nói cảm ơn, lại không uống, cúi đầu nhìn sách đến mất hồn.
La Lâm Dương không đành lòng, nhỏ giọng với Giản Xuân Triều: "Sắc mặt Phương thiếu không tốt lắm, anh đến hỏi thăm chút xem sao đi."
Giản Xuân Triều tay cứng nhắc: "Cậu xem xem đồ ăn xong chưa? Anh ta là người lớn, không thoải mái sẽ đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/1028656/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.