Chương trước
Chương sau
Sở Tích Nguyệt lúc này sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ vừa rồi, nàng cũng không biết rằng việc mình giết chết Thanh Sơn Kiếm Tôn đã bị Kiếm Tông phát hiện, nàng trở lại con phố đông đúc, lựa chọn một Trà Lâu sau đó bước vào, thuê một căn phòng nhỏ bế quan tu luyện.

Sở Tích Nguyệt bước vào phòng, đóng chặt lại cửa phòng, sau đó ngồi lên giường, đem toàn bộ Đan Dược nàng mua được ở lúc buổi sang đổ ra bên ngoài, đem thanh kiếm gãy để bên cạnh Hồng Huyền Táng để cho Hồng Huyền Táng tự do thôn phệ Kiếm Ý truyền thừa ở bên trong thanh kiếm gãy.

Sở Tích Nguyệt vận chuyển Bất Diệt Thiên Công bắt đầu thử nghiệm thôn phệ Đan Dược, sau một thời gian cuối cùng nàng cũng thành công thôn phệ viên Đan Dược đầu tiên, trước đó nàng đã thử không biết tốn bao nhiêu Tục Mệnh Đan, Huyền Linh Đan, may mắn cuối cùng cũng thành công thôn phệ Lục Mệnh Đan.

Sau đó số Đan Dược còn lại Sở Tích Nguyệt cũng thôn phệ một cách khá là dễ dàng không còn quá khó khăn như lúc ban đầu, so với Thần Dược lấy được ở Sinh Mệnh Cấm Khu trước đó nàng thôn phệ chưa từng thất bại bao giờ, thì Đan Dược lại khác, nàng phải mất mấy giờ mới có thể thành công thôn phệ viên Đan Dược đầu tiên.

Tuy rằng thôn phệ vô số Tục Mệnh Đan, Huyền Linh Đan, Lục Mệnh Đan nhưng Sở Tích Nguyệt tu vi hay Tiên Ma Lực không tăng lên chút nào, có lẽ là do những Đan Dược này quá thấp so với tu vi hiện tại của nàng nên không có tác dụng, nhưng nàng thu hoạch cũng không ít khi bắt gặp Thanh Sơn Kiếm Tôn coi như ngày hôm nay ra ngoài không tệ.

Bên cạnh Hồng Huyền Táng cũng không kém cạnh, vô số Kiếm Ý từ bên trong thanh kiếm gãy tỏa ra liên tục bị Nguyên Linh của Hồng Huyền Táng hấp thụ, bổ sung tầng tầng lớp lớp Kiếm Ý cho nó sử dụng, tuy rằng phẩm cấp không tăng lên được bao nhiêu, nhưng Kiếm Ý bên trong Hồng Huyền Táng uy lực tăng lên cũng gấp hai lần trước đây.

Mà toàn bộ truyền thừa bên trong thanh kiếm gãy cũng hoàn toàn biến mất, Kiếm Ý hoàn toàn bị thôn phệ nên truyền thừa cũng triệt để biến mất, truyền thừa của chủ nhân thanh kiếm gãy này coi như xui xẻo gặp phải Sở Tích Nguyệt cùng Hồng Huyền Táng, truyền thừa hoàn toàn bị đoạn tuyệt.

Hồng Huyền Táng sau khi thôn phệ thành công Kiếm Ý từ bên trong thanh kiếm gãy thì trời cũng đã tối, Sở Tích Nguyệt cũng không muốn lại tiếp tục ra ngoài, nàng nằm xuống nghỉ ngơi một đêm, đã suốt hơn mười ngày xuống núi nàng chưa có một ngày nào thật đàng hoàng nghỉ ngơi, hôm nay nàng muốn thư thả một chút, để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo nàng phải đối mặt.

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào bên trong căn phòng, Sở Tích Nguyệt cùng từ từ tỉnh lại, nàng nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo, sau đó bước xuống Trà Lâu, không hiểu hôm nay có gì đặc biệt mà Trà Lâu lại đông người một cách lạ thường, khách nhân đã ngồi chật kín người, chỉ còn sót lại vài cái bàn nhỏ nằm ở bên trong góc tường.

Sở Tích Nguyệt cũng rất hiếu kì không biết hôm nay có chuyện gì, nàng cũng bước đến một cái bàn nhỏ gần bức tường, gọi Tiểu Nhị lại bên cạnh hỏi thăm.

"Tiểu Nhị, hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao?"

"Cô nương là người nơi khác đến sao? Hôm nay Vô Ưu công tử tiếp tục kể chuyện" Tiểu Nhị hương phấn nhìn nàng nói.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Tiểu Nhị bày ra bộ dạng cực kì hương phấn, như đã chờ đợi ngày hôm nay rất lâu, nàng cũng không hỏi gì thêm, nhẹ nhàng gật đầu một cái, gọi thêm một vò rượu cùng với một ít thức ăn buổi sáng, sau đó ngồi đợi người Thuyết Thư đến kể chuyện.



Nửa giờ sau cuối cùng Vô Ưu công tử mà Tiểu Nhị nhắc đến cũng xuất hiện, người này mang một bộ Hắc Bào màu đen tuyền, tay cầm quạt ngọc, khí chất tỏa ra rất là phi phàm, khuôn mặt anh tú, người này tỏa ra khí tức không khác gì Sư Tôn của Sở Tích Nguyệt là mấy, nhưng mà tướng mạo hay cách ăn mặc lại hoàn toàn khác biệt, nàng chỉ cảm nhận được một chút quen thuộc từ người này mà thôi.

"Xin chào các vị khách nhân, hôm nay tại hạ lại đến Trà Lâu kể chuyện, mong các vị khách nhân yên lặng nghe một hồi cố sự" Vô Ưu công tử ngồi trên tòa lầu các mở miệng, âm thanh không lớn, cũng không nhỏ đủ để truyền khắp Trà Lâu.

"Xin mời Vô Ưu công tử bắt đầu kể chuyện, chúng ta đã đợi ngài mấy tháng rồi a!" Một vị khách nhân mở miệng nói.

"Đúng vậy, chúng ta đợi công tử thật lâu" Một người khác tiếp lời.

"Các vị bình tĩnh hôm nay tại hạ liền kể về một chuyện đã chứng kiến, câu chuyện này tên gọi là Chiết Kiếm, mời các vị khách quan lắng nghe" Vô Ưu công tử nhàn nhãn mở miệng nói.

"Bên ngoài triều đường tông miếu, chính là chốn giang hồ, nàng là người hành tầu giang hồ, nón trúc mảnh sa, Hồng Y Bạch Kiếm, Thế nhân ca ngợi nàng là người hành hiệp trượng nghĩa, Trà lâu kể về sự dịu dàng hào hiệp của nàng, kiếm khách có tình cũng là nàng, thiên hạ vô song cũng là nàng".

"Nhưng chốn giang hồ hiểm ác, nhưng trên thế giang này vốn chẳng có chuyện công bằng thực sự, nếu không ai đứng ra ngăn chặn gió tanh mưa máu, vậy thì nàng sẽ là người đầu tiên đứng ra."

"Đó là một đêm gió thu đìu hiu vắng vẻ, Thanh kiếm truyền kỳ không biết đã bao lần chĩa về phía cường quyền. Mà những lời đồn lại lạnh thấu tâm can, bức ép nàng phải cuối đầu khuất phục, nếu như đao kiếm muốn ngăn cản nàng tự do, thì chẳng bằng bẻ kiếm ra đi, Nàng chỉ nguyện sống tự tại không hối tiếc".

"Trong thoát chốc lá phong đỏ rực lóa mắt, Gió thanh trăng sáng đều hội tụ trên thanh kiếm, tất cả đều hòa tan vào linh hồn bất khuất của nàng, một tất sắc rơi xuống thành hai đoạn, Ánh sáng của thanh kiếm khi ấy, rực rỡ như bầu trời, mỹ lệ mà tuyệt đẹp".

"Nữ Nhân ấy không ai khác chín là Hồng Thiên Kiếm Đế, vạn năm trước nàng kinh tài tuyệt diễm xuất thế, vào sức một mình nàng bình định Kiếm Vực, chém giết vô số Tông Môn cường quyền bức ép chúng sinh ở Kiếm Vực, nhưng lúc đó nàng cũng chỉ là Kiếm Đế, không phải Bất Hủ Kiếm Đế cũng không phải Chung Cực Kiếm Đế, lấy sức một mình nàng không thể chống lại toàn bộ Tiên Giới".

"Nàng vì những lời đồn đại mà trở thành Ác Nhân giết người không gớm tay, khắp nơi ở Lục Giới đều truy bắt nàng. nàng chỉ có tu vi Địa Tiên Đế lại bị toàn bộ Lục Giới truy bắt, không bao lâu nàng kiệt quệ tại một gốc cây phong lá đỏ, mà đoạn thanh kiếm làm hai, phế đi toàn bộ tu vi của nàng, từ đó nàng cũng liền vẫn lạc biến mất hoàn toàn trong dòng sông lịch sử, thế nhân sau này không còn ai nhớ đến năm ấy từng có một Nữ Tử của Kiếm Vực kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào" Vô Ưu công tử nhẹ nhàng giản thuật xong toàn bộ câu chuyện, trên khuôn mặt của hắn có chút đau buồn, tang thương.

Lúc này tại một góc nhỏ ở Trà Lâu một giọng nhẹ nhàng cất lên.



"Thật là một Nữ Nhân ngu ngốc!" Sở Tích Nguyệt hớp nhẹ một ngụm rượu sau đó mở miệng nói chuyện.

Toàn bộ khách nhân của Trà Lâu đều nhìn chằm chằm vào nàng, phải biết Kiếm Vực từ lâu đã không xuất hiện Kiếm Đế, hôm nay lại nghe Vô Ưu công tử kể về chuyện trước đây từng có một vị Nữ Tiền Bối trở thành Kiếm Đế, kinh tài tuyệt diễm trấn ấp toàn bộ Kiếm Vực, nàng lại là người giúp đỡ biết bao nhiêu người khỏi khốn khổ, nhưng Sở Tích Nguyệt lại nói ra những lời như vậy, làm tức giận toàn bộ khách nhân bên trong Trà Lâu.

"Cô nương vì sao lại nói Hồng Thiên Kiếm Đế là ngu ngốc?" Vô Ưu nhẹ nhàng hỏi, hắn cũng không có tức giận đối với Sở Tích Nguyệt, chỉ là hiếu kì không hiểu tại sao nàng lại nói ra những nời đó.

"Nàng không phải ngu ngốc, nực cười, cái gì kinh tài tuyệt diễm, cái gì trấn áp toàn bộ Kiếm Vực, nếu như nàng làm được điều đó, tại vì sao lại phải đi quan tâm những lời đồn ra đồn vào ngu ngốc của thế nhân!".

"Nếu là ta, ta liền giết sạch Kiếm Vực để thế nhân biết rằng, ta có thể cứu các ngươi cũng có thể giết các ngươi, nếu ta là kẻ nào cản ta báo thù ta liền giết sạch, nếu là ta cho dù Lục Giới truy sát đến một kẻ ta giết một kẻ, đến cả Tông Môn ta liền giết sạch cả Tông Môn, Tiên Giới muốn bắt ta, ta liên hủy Tiên Giới, Lục Giới muốn giết ta liền giết sạch Lục Giới".

"Ta đưa kiếm lên cũng là chết, hạ kiếm xuống cũng là chết, kẻ nào cản đường ta chỉ có một con đường chết, nếu là kinh tài tuyệt diễm, trấn áp vạn cổ, thì phải trải qua gió tanh mưa máu mà thành, nàng lại tự đoạn kiếm của mình mà tự vẫn, nàng xứng với mấy chữ kinh tài tuyết diễm, trấn áp vạn cổ sao thật nực cười"

Sở Tích Nguyệt trên người toàn bộ sát khí lộ ra, Tu La Lĩnh Vực cũng gào thét ầm ầm mà xuất hiện, trên người nàng vô cùng vô tận Kiếm Ý đâm thủng bầu trời, bầu trời buối sáng ánh nắng cũng triệt để biến mất, mà trên bầu trời lúc này Kiếm Ý gào thét cùng với một bầu trời đỏ thẩm màu máu xuất hiện, chứng tỏ thế gian sắp xuất hiện đại kiếp, Kiếm Vực sắp xuất hiện Ma Đầu.

Toàn bộ khách nhân trong Trà Lâu nhìn thấy cảnh tượng này từ trong người Sở Tích Nguyệt phát ra, làm cho bọn họ lạnh run cả người, Kiếm Ý cả người nàng tỏa ra làm rung động cả một tòa Trà Lâu, ngày hôm nay chính là ngày Sở Tích Nguyệt xuất thế.

Bên trên lầu cao Vô Ưu công tử nhìn thấy cảnh này cũng cực kì kinh ngạc, những lời vừa này Sở Tích Nguyệt noi ra, nàng chắc chắn sẽ làm, kẻ nào dám cản nàng bước đến mục tiêu nàng đặt ra nàng liền giết.

"Cô nương sát khí nặng như vậy, thực sự không tốt" Vô Ưu giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhìn Sở Tích Nguyệt nói.

"Ta không quan tâm thế nhân nghỉ ta thế nào, ta chỉ cần biết ta nên làm gì là được rồi" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng đáp lời.

Sở Tích Nguyệt cũng không nói quá nhiều lời, uống hết một vò rượu, ăn xong bữa sáng, sau đó để lại một thỏi bạc, cầm theo Hồng Huyền Táng bước ra khỏi Trà Lâu trước ánh mắt của toàn bộ khách nhân.

P/S: Câu chuyện về Hồng Thiên Kiếm Đế chỉ là sơ lược mà thôi vì nó quá dài, kể ra toàn bộ sẽ mất rất nhiều thời gian, nên nếu có cơ hội nàng chắn chắn sẽ xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.