Một vệt kiếm quang chiếu rọi màng đêm u tối tĩnh mịch, vết kiếm lưu lại trên mặt đất dài hơn vạn trượng, kiếm khí vang vọng cửu thiên, người khác nhìn thấy kinh hồn khiếp vía, bọn họ không tin được rằng Sở Tích Nguyệt lại mạnh đến trình độ này, ngay cả Thất Tinh Kiếm Trận cũng không thể giam giữ được nàng, nàng chỉ cần dùng một kiếm liền phá giải hết tất thảy nguy cơ.
Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm vừa ra thôn phệ Thất Tinh Kiếm Trận, chém tan Thất Kiếm, Sở Tích Nguyệt cũng tổn hao hơn hai phần Tiên Ma Lực, may mắn ở nơi này có vô số thi thể để cho nàng thôn phệ bổ sung Tiên Ma Lực.
Sở Tích Nguyệt mỗi bước đi đều mang theo tử khí bao trùm mà đến, những nơi nàng đi qua các thi thể đều hóa thành xương trắng, toàn bộ cơ thể, tu vi, thể chất đều bị nàng thôn phệ sạch sẽ, hơn mấy trăm đệ tử vừa chết mà bây giờ ngay cả thi thể còn không có lưu lại trực tiếp bị hóa thành xương trắng theo gió mà biến mất.
Những người còn sống sót nhìn thấy cảnh tưởng này đều sợ run cả người, bọn họ chưa từng nhìn thấy thứ gì đáng sợ đến như vậy, hôm nay Sở Tích Nguyệt xuất hiện làm cho bọn cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng, thế nào là bất lực, bọn họ không biết Kiếm Tông đắc tội gì đến nàng, nhưng ngày hôm nay bọn họ biết rằng Sở Tích Nguyệt cùng Kiếm Tông chỉ có thể một người sống sót.
Sở Tích Nguyệt liếc nhìn đám đệ tử còn sống sót, nàng tay cầm Hồng Huyền Táng đi lại gần, nàng cũng không muốn lưu lại bất cứ kẻ nào, cho dù nàng biết bọn họ vô tội, bọn họ không tham gia vào việc diệt Sở Gia của nàng, chỉ trách bọn họ là đệ tử Kiếm Tông.
Lúc này Sở Tích Nguyệt định vung kiếm chém sạch những người còn sót lại, bổng nhưng từ đâu đến ba đạo kiếm quang ngăn cản Sở Tích Nguyệt tiến bước.
Trung niên nam tử sau lưng mang theo một thanh kiếm, âm thanh từ xa truyền đến chỗ Sở Tích Nguyệt "Ta vốn cho rằng, ngươi không dám tấn công bọn ta, hiện tại xem ra, thực lực của ngươi vượt xa ta tưởng tượng".
"Nghe giọng điệu của ngươi, chắc là ngươi rất mạnh?" Sở Tích Nguyệt nhìn chằm chằm trung niên nam tử nói.
"Ngươi hôm nay phải chết ở nơi này không nghi ngờ, ngươi đừng nghỉ có thể giết chết Thanh Sơn, Thất Kiếm thì cảm thấy bản thân mình rất mạnh, chẳng qua ngươi chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi!"
"Haha, thật buồn cười, một tên Thiên Tôn Cảnh cộng thêm hai tên Địa Tôn Cảnh liền nghỉ có thể giết được ta, Kiếm Tông các ngươi cũng quá xem thường Sở Tích Nguyệt ta rồi".
Nói xong, Sở Tích Nguyệt liền lấy ra Hồng Huyền Táng, hỏi "Ai tới trước?".
Người đến không ai khác chính là Đại Trưởng Lão tu vi Thiên Tôn Cảnh, hắn hôm nay cùng với Tam Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão tu vi đều là Địa Tôn Cảnh lâu năm xuất hiện, bọn hắn muốn vây công giết chết Sở Tích Nguyệt, bọn hắn cũng chỉ nghỉ rằng Sở Tích Nguyệt tu vi cũng chỉ có Thiên Tôn Cảnh mà thôi, ở Kiếm Vực rất lâu rồi không xuất hiện Bất Hủ Tiên Tôn, ngay cả Tông Chủ của bọn hắn cũng chỉ ở mức Chung Cực Tiên Tôn hơn một vạn năm nay là người được xưng đệ nhất Kiếm Vực.
Nếu như có một Bất Hủ Tiên Tôn xuất hiện, một là chết, hai là trở thành người của Kiếm Tông trước nay đều là như vậy, nhưng mà hôm nay lại có người chọc vào uy nghiêm của Kiếm Tông, bọn hắn liền phải diệt trừ người này.
"Ai tới trước?"
Sở Tích Nguyệt nói ra lời này, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ba vị Trưởng Lão của Kiếm Tông.
Ba người cũng không từng người mà ra tay, bọn họ đồng loạt xuất thủ muốn nhanh chóng tiêu diệt Sở Tích Nguyệt, không có thời gian đâu mà cùng nàng đơn đấu, bọn họ đâu biết thực lực của Sở Tích Nguyệt như thế nào, nếu như lỗ mãng liền thiệt thòi lớn.
"Hừ, không ngờ Kiếm Tông các ngươi truyền thừa lâu đời, nhưng lại đồng loạt ra tay với một tiểu bối giống như ta, như vậy cũng tốt, ta cũng muốn xem các vị lợi hại như thế nào".
Đại Trưởng Lão từ sau lưng xuất ra một thanh huyết sắc trường kiếm, hai người khác cũng là như vậy đồng thời xuất ra trường kiếm tốc độ cực nhanh, tạo thành một cái hình tam giác mà vây công Sở Tích Nguyệt.
Đại Trưởng Lão ngạo nghễ nói "Ngươi thật cho rằng, Kiếm Tông bọn ta không có thứ gì trấn áp được ngươi, hôm nay cho ngươi mở mang kiến thức một chút Thất Tinh Kiếm Pháp của Kiếm Tông bọn ta".
Nói xong, khí thế trên người của ba người bọn hắn cũng kéo cao đến đỉnh phong.
Bầu trời đột nhiên biến đổi, gió lạnh thấu xương, chỉ thấy ba thanh huyết sắc trường kiếm, xuất hiện từng đạo oan hồn, xuất hiện cùng một chỗ đánh thẳng vào thần hồn của nàng.
Cùng lúc đó, bốn phía không gian lâm vào bóng tối, một vết kiếm lạnh thấu xương từ đâu chém đến, từ sau lừng Sở Tích Nguyệt xuất hiện.
Sở Tích Nguyệt hoàn toàn đánh mất toàn bộ cảm ứng.
Người ra tay chắc là Đại Trưởng Lão tu vi Thiên Tôn Cảnh, người này kiếm pháp cao cường, thực lực mạnh mẽ, kiếm đạo lĩnh ngộ cao siêu, ở Kiếm Tông thực lực của hắn chỉ kém Bạch Vân Kiếm Tôn mà thôi, nếu như thiên phú của hắn cao hơn, hiện tại tu vi đã bước vào Bất Hủ Tiên Tôn, rất tiếc hắn có thiên phú Kiếm Đạo siêu quần, nhưng thiên phú tu luyện lại có hạn, nên hắn chỉ có thể bước đến Thiên Tôn Cảnh.
"Phá cho ta".
Sở Tích Nguyệt không giữ lại toàn bộ thực lực nữa, đem Hồng Huyền Táng giơ lên cao, toàn bộ Tiên Ma Lực từ trong cơ thể bộc phát mà ra.
Một đạo tia chớp, đâm xuyên qua màng đêm u tối tĩnh mịch, sói sáng con đường trước mắt, đâm thẳng đến hai người Tam Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão.
"Mông Lung Kiếm Quyết: Lôi Vân Trảm" Mông Lung Kiếm Quyết thức thứ ba, chém rụng thần hồn, hình thần câu diệt.
Một kiếm này chém ra, hắc ám tan vỡ, ba chuôi huyết sắc trường kiếm tan vỡ, tiến oan hồn gào thét chói tai vang lên, hồn phi phách tán, sâm la quỷ vực lúc này bị tan vỡ.
Tu La Lĩnh Vực của Sở Tích Nguyệt hiện ra, đôi mắt xuất hiện Tử Cực Huyết Ma Đồng sát khí cực kì đáng sợ, bọn hắn nhìn vào như đang nhìn thấy Ma Thần, nhìn thấy Thần chết, lúc này hai người Tam Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão bị trúng Lôi Vân Trảm chém vào thần hồn, hình thần câu diệt chết ngay tại chỗ.
"Bất Hủ Tiên Tôn, làm sao có thể?" Đại Trưởng Lão nhìn thấy khí tức từ Sở Tích Nguyệt tỏa ra, cả ngươi run run, không thể di chuyển, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được áp bức, lần đầu tiên cảm nhận được cái chết đến gần như vậy.
Đại Trưởng Lão cảm nhận trước trí mạng nguy hiểm, trong lúc nhất thời, chỉ sợ đến hồn phi phách tán.
Tiếp theo hắn bắt đầu cảm nhận được thần hồn bắt đầu tan vỡ, cơ thể của hắn từ từ nứt ra, toàn bộ nhục thân, thể chất như có bị thứ gì đó đang thôn phệ toàn bộ tu vi của hắn.
"Khônggggggggggggg".
Hắn còn không còn kịp cảm ứng, ý thức đã lâm vào hắc ám, Đại Trưởng Lão của Kiếm Tông thanh danh vang dội toàn bộ Kiếm Vực cứ như vậy mà vẫn lạc, đến ngay cả thi thể cũng bị người khác hút khô không còn lại một thứ gì.
Tam Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão kết cục cũng không khác Đại Trưởng Lão là bao nhiêu, thi thể của hai người cũng bị Nữ Ma Đầu kia thôn phệ sạch sẽ không còn lại một chút nào.
Toàn bộ đệ tử Kiếm Tông còn sống chứng kiến cảnh này, cả người sợ hãi, bọn hắn ngay từ lúc Đại Trưởng Lão đến còn có một tia hi vọng sống sót, nhưng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bọn hắn đành lâm vào tuyệt vọng, ngay cả Đại Trưởng Lão cũng bị Nữ Ma Đầu này giết chết, bọ họ trước mặt Nữ Ma Đầu này chẳn khác nào con kiến, muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Sở Tích Nguyệt không chần chừ một chút nào, tay cầm Hồng Huyền Táng dơ lên, chém sạch những đệ tử Kiếm Tông còn sống sót, ngay cả một người cũng không chừa lại, hôm nay nàng liền đại khai sát giới, liền giết sạch toàn bộ đệ tử Kiếm Tông ở nơi này báo thù rửa hận.
Năm đó Sở Gia của nàng cũng là như vậy, bị Kiếm Tông giết sạch ngay cả một người cũng không chừa lại, Loan Âm Thành những người không liên quan cũng liền chết vô tội, nàng hôm nay liền giết sạch người của Kiếm Tông cho dù bọn họ không liên quan đến việc năm đó nàng cũng giết sạch, nàng sẽ tự tay báo thù cho Gia Tộc, báo thù cho Loan Âm Thành.
Cả một mảnh rừng ban đầu là một màu xanh bát ngát, nhưng giờ đây nhuộm đỏ một màu máu tanh, mùi máu tanh hôi thối truyền xa mấy trăm dặm, khắp nơi loan lỗ toàn là vết máu, nhưng lại không có một cỗ thi thể nào.
Sở Tích Nguyệt sau khi giết sạch tất cả, thôn phệ hầu như không còn một người, nàng ánh mắt lạnh lùng, cả người nhuộm đỏ một màu máu, trên tay cầm Hồng Huyền Táng che lên đầu ung dung rời khỏi chiến trường nàng vừa gây ra, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc này ở bên trong Đại Điện của Kiếm Tông, Bạch Vân Kiếm Tôn đang tỉnh tọa tu luyện, bổng nhiên hắn nghe tiến vỡ nát từ đâu truyền đến, hắn mở mắt ra thì trước mắt hắn là cảnh tượng không thể nào tin được.
Mệnh bài của Đại Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão, hơn ngàn đệ tử Nội Môn khác bị vỡ nát, không phải ba người Đại Trưởng Lão xuống núi bắt người giết Nhị Trưởng Lão sao, tại sao mệnh bài cũng lại vỡ nát, chẳng lẽ hắn cũng xảy ra chuyện.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Là ai? Là ai giết Trưởng Lão Kiếm Tông của ta" Bạch Vân Kiếm Tôn lúc này tức giận đến điên cuồng, kiếm khí trên người tỏa ra khắp bầu trời, mây đen kéo đến, tiếng sấm ầm ầm.
Đây là lần đầu tiên hắn tức giận đến như vậy, Trưởng Lão Kiếm Tông chỉ trong mấy ngày liền chết năm người, hắn thân là Tông Chủ làm sao chịu nổi trận đã kích này, hắn tức giận đến nổi thổ huyết phun ra mấy ngụm máu lớn.
"Đừng để ta tìm được ngươi, nếu không ta sẽ rút gân lột da của ngươi, tế linh hồn của ngươi rửa hận cho các vị Trưởng Lão" Bạch Vân Kiếm Tôn nộ hống lên bầu trời hét lớn, đây là lần thứ hai Kiếm Tông chịu nổi nhục nhã như này hôm nay, thù này hắn chắc chắn sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]