Kiều Ngữ Tịch nhìn xuống hai bàn tay đang được anh xoa nắn cẩn thận, cô hỏi:
"Bọn họ tại sao lại muốn bắt em, họ muốn uy hiếp gì anh phải không?"
Mạc Hàn chua sót, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là bản thân bị tổn thương điều gì, mà là lo cô làm liên luỵ đến anh, sợ bản thân trở thành điểm yếu của anh.
Mạc Hàn:"Bọn họ không dám. Chỉ là nghĩ em sẽ nể mặt máu mủ tình thâm mà không truy cứu đến bọn họ"
"Vậy, tại sao lại bắt em lại, mối quan hệ của chúng ta không phải bí mật, người có đầu óc đều sẽ không ngu ngốc đến mức đối đầu với anh"
Trước đó, nhiều người cũng vì lý do này mà quay lưng với nhà họ Bạch.
"Bởi vì, bọn họ đã đi tới đường cùng rồi."
Mạc Hàn nhìn vào đôi mắt mông lung của cô, giọng chậm lại:" Khoảng thời gian trước, thằng bé nhà họ, chính là đứa em cùng mẹ khác cha của em bị phát hiện mắc ung thư gan, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, cần làm phẫu thuật ghép gan gấp. Nhà đó trọng nam khinh nữ như thế nào, em biết rồi đấy, lại là cháu trai duy nhất nên được cưng chiều. Ban đầu đã nhận được gan từ một người mất do tai nạn giao thông, nhưng dù sao cũng là nhận một bộ phận ngoại lai, sự xuất hiện của hiện tượng đào thải là khó tránh khỏi, không lâu sau thì bị mất chức năng. Sau khi đánh giá tình hình thì các bác sĩ đưa ra lời khuyên nên nhận gan của ngừoi cùng huyết thống thân thuộc.
Nói đến đây, Kiều Ngữ Tịch sao còn không hiểu bản thân bị làm sao nữa, vết thương ở bụng hơi nhói lên một chút.
"Ý anh là, bây giờ trong người em đang thiếu mất một miếng gan, trong người cứ như vậy mà rỗng mất một lỗ sao?"
Nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống, có một chút sợ hãi nhưng nhiều hơn lại là tủi thân.
Mạc Hàn lòng đau đớn như cắt, vội vàng lau nước mắt cho cô, an ủi cô:
"Em đừng lo lắng, còn có anh ở đây, chúng ta điều dưỡng thật cẩn thận, mấy tháng nữa nó sẽ mọc lại thôi, đừng lo, nhé"
Kiều Ngữ Tịch khịt khịt mũi:" Còn có thể mọc lại sao, giống như thằn lằn đứt đuôi vẫn có thể mọc lại phải không?"
Mạc Hàn xoa xoa tóc cô:"Em sẽ không sao đâu."
Kiều Ngữ Tịch oà khóc trong tủi thân:"Nhưng em không phải là thần lần.
Mạc Hàn vừa đau lòng lại bối rối, cô đang nắm vậy anh cũng không thể ôm cô vào trong ngực để mà dỗ dành, chỉ có thể vươn tới hôn hôn khắp mặt cô:
"Anh đã hỏi bác sĩ rồi, có thể mọc lại mà, anh đã bao giờ lừa em đâu, phải không?"
Kiều Ngữ Tịch khóc thêm một lúc mới dừng, đầu mũi, đuôi mắt vì khóc nhiều mà đỏ ửng đáng thương. Cô hỏi:
"Nhưng sao lại là em, nhà họ Bạch đông người như vậy sao lại chọn động vào em chứ, bọn họ biết em là bạn gái của anh mà."
"Không phải là bọn họ chưa thử, mấy người khác không đủ điều kiện, Vương Như Ý cũng đã hiến gan của mình, chỉ là bản thân thằng bé không tiếp nhận, vẫn tiếp tục đào thải, vậy nên bọn họ càng cẩn thận hơn cho lần cấy ghép tiếp theo, mà em lại trùng hợp là ngừoi phù hợp nhất. Bọn họ đánh cuộc rằng em sẽ vì máu mủ tình thân mà tha cho họ."
Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói tiếp:"Nhưng mà, anh không có ý định tha cho họ, bọn họ lấy mất gan của em, nhưng lại là động vào trái tim của anh. Anh không để yên được."
Kiều Ngữ Tịch biết anh sợ cô sẽ mềm lòng, nhưng sau sự việc này, cô không nghĩ bản thân sẽ thánh mẫu như vậy đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]