Lúc Kiều Ngữ Tịch tỉnh tại, cô hơi cử động người, một trận đau đớn từ bụng truyền tới khiến mặt cô nhăn nhúm, hít sâu vài cái điều chỉnh hơi thở mới đỡ đau được một chút.
Mạc Hàn vội vàng đứng dậy, giữ bả vai của cô để cô nằm yên trên giường:"Đừng cử động bừa bãi, động đến vết thương."
Kiều Ngữ Tịch thều thào hỏi:"Em bị làm sao vậy?"
Ký ức của cô chỉ dừng lại tới khoảnh khắc kim tiêm đâm vào cánh tay thôi, còn cơn đau này từ đâu mà có, cô không hề có chút ana tượng nào.
Hít sâu thêm vài cái nữa, cơn đau mới dần qua đi, cô mở mắt nhìn anh, lúc này mới phát hiện mắt anh đỏ hoe, chắc chắn anh đã khóc.
Ở phòng nghỉ bên cạnh, ba Kiều cùng dì Đình nghe thấy tiếng nói, lập tức đi sang, mắt ai cũng đều đỏ hoe, dứoi chân dì Đình vẫn còn đang đi đôi dép trong nhà, lúc nghe ba Kiều gọi điện về báo, bà vội vã chạy tới đến mức quên cả việc thay dép. Kiều Ngữ Tịch cũng đã nhìn ra:
"Dì Đình, dép của dì?"
Dì Đình lau vội khoé mắt:" Lúc đến hơi vội, dì quên mất."
Mạc Hàn bê cốc nước ấm tới cắm ông hút để bên miệng cô, Kiều Ngữ Tịch cũng thuận theo uống một chút, lúc này cổ họng mới đỡ khó chịu. Định cử động người một chút cho đỡ mỏi lại bị Mạc Hàn giữ lại.
"Rốt cuộc con bị làm sao vậy chứ?"
Nước mắt của dì Đình lại rơi xuống, bà chỉ đành quay mặt đi hướng khác. Mạc Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sinh-vien-nho-cua-mac-tong/3628589/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.