Một lúc sau thấy xung quanh đều đã yên lặng, Kiều Ngữ Tịch hơi tách ra, hé mắt đanh giá cung quanh, cô thở phào một hơi rồi dứt khoát lùi về sau một bước, quay người đi thẳng, một tay vẫn yên ổn được bàn tay rộng lớn của anh bao bọc.
Hai ngừoi đi tới một bãi cỏ trống xanh mướt, trên đó từng nhóm người trải khăn, bày đồ phía trên cũng giống như hai ngừoiu tới đây dã ngoại tận hưởng ngày cuối tuần. Mặc dù đang trong mùa đông có chút lạnh nhưng số ngừoi tới không hề ít.
Mạc Hàn lấy chiếc balo đang được đeo ở một phía bên vai, balo của Kiều Ngữ Tịch chỉ là một chiếc balo màu đen đơn giản, vậy nên suốt đoạn đường được anh đeo trên vai cũng không anh hưởng gì tới khí chất của anh.
Anh lấy ra tấm thảm vải màu trắng trải lên nền cỏ, Kiều Ngữ Tịch phụ giúp mang những đồ ăn mà anh chuẩn bị từ trong balo ra, hai người yên lặng nhìn ngăm xung quanh, đôi khi sẽ bắt gặp những gia đình đem cả con nhỏ tới dã ngoại. Tiếng nói chuyện, tiếng trẻ con vui vẻ chạy nhảy, cảm giác yên bình không muốn rời đi.
Hai ngừoi thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với nhau, cũng có lúc Kiều Ngữ Tịch nhìn thấy cái gì đó thú vị sẽ chỉ cho anh, cả hai cùng cười sảng khoái.
"Em có mệt không?"
"Không có, lâu rồi không được vui như vậy. Anh mệt hả?"
"Ừm, có hơi mệt. Mượn chân em một chút được không?"
"Làm gì vậy?"
Mạc Hàn xoay lưng, ngả xuống, gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sinh-vien-nho-cua-mac-tong/3608945/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.