Người nhà họ Nguyễn bình thường luôn luôn bề bộn công việc nhưng thời gian gần đây lại khá rảnh rỗi. Kỳ nghỉ hè đã tới, công việc ở trường học cũng không còn nhiều nữa. Theo như lời nói của Nguyễn Tĩnh thì cô sắp được nghêng đón "Niềm hạnh phúc gia đình" dài những hai tháng. Vốn Nguyễn Tĩnh cũng không có ý kiến gì với việc ở chung với người nhà nhưng vì có Tưởng Nghiêm ở cùng nên cô luôn có cảm giác bất ngờ như có như không vậy. 
Nguyễn Tĩnh trở về nhà sau một tiếng đánh tennis ở sân bóng gần đó. Người đầm đìa mồ hôi, cô nhanh chóng đi lên tầng hai. Khi tới gần phòng mình, Nguyễn Tĩnh bỗng dừng bước lại. Cô trông thấy Tưởng Nghiêm đang ở phía trước. Hình như anh ta đang muốn gõ cửa. Tưởng Nghiêm quay đầu lại thì nhìn thấy cô, nét mặt của cả hai đều hiện lên vẻ bất ngờ. 
Nguyễn Tĩnh lúc này mới tiến lên mở cửa phòng, "Anh tìm tôi à?" 
"Nói chuyện chút được không?" Anh ta nói. 
Nguyễn Tĩnh đẩy cửa bước vào phòng. Đưa mắt nhìn người phía sau dường như không có ý định tiến vào, cô liền xoay người đối diện với anh, "Anh muốn nói kiểu này thì tôi không quan tâm đâu." 
Tưởng Nghiêm bước lên hai bước rồi tiện tay đóng cửa lại nhưng cũng không có ý định tiến vào thêm nữa. Anh nói thẳng vào chủ đề, lời nói quả thực có thể nói là vừa nhanh vừa kiên quyết, "Nếu tôi nói tôi muốn kết hôn với cô..." 
Nguyễn Tĩnh lúc này giống như vừa bị ăn một gậy, "Anh có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628949/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.