Dương Tịch quay về thànhphố S là vào chiều thứ Năm. Khi đó, Diệp Phiên Nhiên đang tham dự cuộc họp tạicông ty, trước khi tan sở cô nhận được điện thoại của anh hẹn gặp nhau tại nhàhàng hai người thường lui đến. Diệp Phiên Nhiên gần như suýt nhảy cẫng lên mừngrỡ, tiểu biệt trùng phùng quả là một loại cảm giác hạnh phúc.
Cô đẩy cánh cửa nhà hàng,rất nhanh tìm thấy Dương Tịch, anh ngồi vị trí cạnh cửa sổ, âu phục đơn sơ màube phối cùng áo sơ mi đen tuyền, sắc mặt hồng hào, gương mặt sáng sủa phơiphới. Anh trông thấy cô qua mấy chiếc bàn, vẫy tay ra hiệu với cô.
Diệp Phiên Nhiên bướcđến, ngồi trước mặt anh, ngắm nhìn anh chăm chú rồi nói: “Khí sắc hồng hào thếkia, mấy ngày ở Thượng Hải chắc là dễ chịu lắm nhỉ?”
“Cũng tạm, trừ chuyện nhớem!” Anh khẽ mỉm cười, nhấc lấy thực đơn trên bàn: “Muốn ăn gì nào?”
“Gần đây em không hứng ănuống, muốn ăn món gì khẩu vị nặng chút, tốt nhất là cay cay một chút…” DiệpPhiên Nhiên giật lấy tờ thực đơn: “Hôm nay để em quyết định!”
“Không thành vấn đề, đúnglúc anh chán những món khẩu vị thanh đạm.” Dương Tịch đáp, ánh mắt sắc nhọn củaanh hệt như những tia ra đa liếc nhìn quanh người cô một lượt, không rõ có phảiảo giác, anh cảm thấy hình như cô gầy đi đôi chút, sắc mặt trắng tái, nhợt nhạtảm đạm.
“Liệu có phải em không ănuống đầy đủ không?” Vẻ mặt anh nghiêm túc, hai hàng lông mày đen rậm chau lại:“Hay là em lại thức suốt đêm nữa rồi?”
“Đâu có!” Cô ngước mắtlên khỏi tờ thực đơn: “Hay buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-mai-yeu-em/1279933/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.