Nguyệt Yên cụp mắt không nói gì. Không ngờ thành kiến của Lăng lão gia đối với cô lại lớn như vậy, liên tục gây áp lực với Hi Vũ.
Sau khi được đưa vào bệnh viện, Hi Vũ vẫn còn vì cơn sốt chưa hạ mà ngủ đến 1 tiếng đồng hồ sau. Mạc Ngôn trở lại công ty lo liệu công việc, còn Nguyệt Yên ngồi bên giường nhìn anh. Đầu vẫn còn choáng, Hi Vũ mở mắt ra nhìn, thấy trần nhà màu trắng cùng với mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Anh quay sang, thấy Nguyệt Yên đang ngồi ngay bên cạnh.
"Anh xem! Bệnh nặng như vậy còn muốn giấu em?"
Anh cảm thấy vô cùng áy náy. Vì vốn dĩ lúc đầu không muốn cô lo lắng mới không chịu nói, bây giờ như vậy rồi chỉ khiến cô lo thêm.
"Yên Yên! Anh xin lỗi!"
"Sao lại xin lỗi! Chuyện anh bị bệnh, em không muốn anh cũng không muốn mà!"
Cô nói rồi đặt tay mình lên mặt anh vuốt ve. Chỉ là anh bên ngoài mỉm cười, trong lòng vẫn nhớ đến chuyện mình bị chảy máu mũi. Anh sợ mình có bệnh khác, nhưng bác sĩ vẫn chưa phát hiện ra. Nhẹ thì không sao, nhưng nếu nặng thì lại là chuyện lớn. Trong ba năm qua, anh cảm thấy mình vẫn chưa bù đắp hết cho Nguyệt Yên, vẫn còn nợ cô rất nhiều.
Yêu cô như vậy, chẳng may không thể ở cạnh cô nữa thì biết làm thế nào?
Hi Vũ nhìn Nguyệt Yên đang gọt trái cây cho mình, đuôi mắt hơi đỏ. Anh mong sao những suy nghĩ đó của mình chỉ là vì quá lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-lai-tuong-phung/2861298/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.