"Bây giờ chúng ta về nhà!"
Hi Vũ vừa nói vừa tìm cho Nguyệt Yên một cái áo khoác chất liệu mát mẻ nhưng không quá mỏng. Anh chính tay mặc vào cho cô, còn cẩn thận cài cúc áo lại. Cô cụp mắt, nhìn từng hành động dịu dàng mà anh dành cho mình, trong lòng thoáng hiện ra những tia ấm áp và hạnh phúc.
"Dạ!"
Những cây phong đỏ mùa thu dần đổi sắc màu, làm cho những đoạn đường càng trở nên hút mắt. Nguyệt Yên nhìn ở bên ngoài, nhìn những chiếc lá đỏ rực đua nhau rơi xuống phủ đầy trên mặt đường. Phía xa là những tòa nhà cao ốc, là những khu chung cư và trung tâm thương mại.
Trong lòng cô dần lên một cảm giác chờ mong nhưng cũng có chút lo sợ. Cô biết, Lăng gia ngoài mẹ của Hi Vũ lúc còn sống ra thì ông nội là người thương cô nhất. Khi biết tin cô mang thai, mang cốt nhục của Hi Vũ ông nhất định sẽ vui. Nhưng cô sẽ vui hơn, nếu như Lăng lão gia cũng như vậy. Từ lúc kết hôn với anh đến bây giờ, Nguyệt Yên không rõ bản thân mình đã gây ra hiểu lầm gì, khiến ông ta có thành kiến với mình nhiều đến thế.
Chẳng qua là vì cô là con gái của Hà gia, khi cha mẹ qua đời thì lại rơi vào cảnh thất thế. Tiền tài, vật chất đối với ông ta quan trọng đến thế sao?
"Bé nhỏ! Nghĩ gì đấy?"
Hi Vũ vỗ lên mu bàn tay, Nguyệt Yên mới giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy. Cô nhìn anh mỉm cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-lai-tuong-phung/2861271/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.