Nguyệt Yên nhìn A Niên, sự hạnh phúc khó giấu được qua đôi mắt khi nghe cô bé nhắc về Hi Vũ. Cả hai người cùng nhìn về một hướng, trái tim lại chỉ chứa mỗi một người.
"Nghi Hà cũng tốt, tại sao em lại vào tận đây để đi làm?"
Cô bé ngước lên nhìn cô, hành động ăn nho dừng lại. Đôi mắt trong vắt khi nãy thoáng buồn, sau đó không còn chút vui vẻ gì nữa. A Niên cụp mi mắt, sau đó hàng lông mi cong rũ xuống ướt đẫm, lệ rơi lã chã. Nguyệt Yên sững sờ.
"Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc?"
A Niên lau nước mắt, nhưng vẫn không thể nào ngăn nổi những giọt lệ đang rơi. Nguyệt Yên bối rối, rút khăn giấy trong hộp ra lau cho cô bé rồi vỗ vai an ủi. Bình tĩnh hơn đôi chút, cô bé mới trả lời.
"Cha mẹ và chị của em, họ đều mất rồi!"
Nguyệt Yên im lặng, tay đang lau nước mắt cũng dừng lại. Cảm giác này, khiến tim cô đột nhiên đau nhói, nhớ đến giây phút mất đi cha mẹ mình. Cô bé nói tiếp.
"Nhà của em ở gần một kho vải. Hôm đó, có người bất cẩn để tàn thuốc cháy, cả kho đều cháy lan sang các nhà lân cận. Cha mẹ và chị của em... Họ..."
Cô đỏ mắt, nhìn cô bé khóc tức tưởi như vậy trái tim quặn đau. Cảnh tượng đó, quả thực dù có bị thời gian làm mờ phai thế nào, thì khi nhắc đến cũng không khỏi chạnh lòng. Nguyệt Yên cúi đầu, đưa hai tay lên xoa gò má ửng hồng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-lai-tuong-phung/2861254/chuong-67.html