"Dùng sức đi! Hít sâu vào!"
Trán của Nguyệt Yên mồ hôi tuôn ra như tắm, Hi Vũ ôm lấy đầu cô hôn lên liên tục mà lòng nóng như lửa đốt. Lần đầu tiên anh được nhìn thấy khoảnh khắc này, sắc mặt lạnh lùng thường ngày cũng vì vậy mà méo mó.
"Ư..."
"Yên Yên! Cố lên em! Cố lên!"
Anh trấn an cô mà giọng run rẩy lạc cả tone, đôi mắt đỏ bừng bừng. Hoá ra đau đớn khi sinh nở là loại cảm giác kinh khủng như thế này. Mỗi lần Nguyệt Yên kêu lên, đau đến mức rơi nước mắt thì anh cũng không kìm lòng được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, từ lúc cô đau bụng chuyển dạ đến lúc vào phòng sinh đã là 5 tiếng đồng hồ. Hi Vũ cũng thấm mồ hôi ướt cả áo, chân trần đứng trên sàn nhà lạnh ngắt nhưng vẫn liên tục hôn lên trán của Nguyệt Yên. Bác sĩ nói sức của cô rất yếu, nếu như không cố gắng một chút thì đứa nhỏ có thể sẽ không thở được.
Nhưng cô thật sự kiệt sức rồi, vừa kêu lên một tiếng đã ngất đi. Hi Vũ ngây người, run rẩy gọi.
"Yên Yên? Yên Yên?"
Anh nhìn các y bác sĩ trong phòng sinh, đỏ mắt nói.
"Các người làm gì đi chứ?"
"Hiện giờ cô ấy cần được hồi sức để tiếp tục sinh đứa bé ra. Mời anh ra ngoài!"
Hi Vũ đứng nhìn cô y tá kia như trời trồng, cuối cùng vẫn phải im lặng chịu khuất phục mà ra khỏi phòng sinh. Cửa vừa mở ra, anh đã thấy Lăng lão gia và cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-lai-tuong-phung/2861252/chuong-68.html