Khói lửa chiến tranh len lỏi vào cả những thôn làng xa xôi hẻo lánh của Bắc Mạc.
Nỗi đau mất nước còn chưa vơi, đám mây đen thống trị của Hà Hiệp đã lại bao trùm lên đầu bách tính vô tội.
“Tuyên đọc,Vân Thường Phò mã hạ lệnh, con dân trong thôn tính theo đầu người, mỗikhẩu giao nộp ba đảm[1] lương thực, ngày kia phải nộp đủ, không đượcchậm trễ.”
[1] Đảm là đơn vị đo lường Trung Quốc, 1 đảm tương đương với 50 ký.
Đám dân trong thôn bị tập trung lại bỗng lao xao.
“Mỗi khẩu ba đảm lương thực, chúng ta sao có thể qua được mùa đông?”
“Thật không cho người ta sống nữa!”
“Lão lýtrưởng…” Có người túm lấy lý trưởng vừa đọc xong mệnh lệnh, giọng khẩncầu, “Ông cũng biết cảnh nhà tôi, thê tử ốm đau, lương thực đã bán lấytiền thuốc rồi. Đừng nói là ba đảm, đến một đảm nhà tôi cũng chẳng còn”.
Lý trưởngmặt mũi khổ sở, nói khẽ: “Ta có cách nào đâu, mấy đứa trẻ trong nhà cũng bị tính theo đầu người, ta đang rầu lòng vì chuyện lương thực đây. LãoLa, không nộp là không được đâu, trưng thu lương thực để làm lương bổngvà phụ cấp trong quân, chậm một chút là mất mạng ngay. Đám lính VânThường đó giết người không chớp mắt”.
Lão La mởmắt trân trân, khẽ gạt hàng lệ, giọng buồn bã: “Lúc Đại vương chúng tacòn, chưa một lần người bắt chúng ta giao nộp đến ba đảm lương thực. Hừ, Hà Hiệp, dựa vào cái gì mà hắn chiếm Bắc Mạc của chúng ta?”.
“Lão còn dám nhắc đến Đại vương sao, không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148663/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.