Khi đàn ngựa béo, đàn dê cũng mập. Năm naylượng mưa tốt, cỏ trên thảo nguyên lớn nhanh như thổi, ngựa dê bò thảsức mà ăn. Người chăn thả tha hồ lựa chọn một chỗ cho mình.
Xuất thân võ tướng, là người sức lực, lại không sợ vất vả, Tắc Doãn và Ngụy Đình vừa trồng trọt vừa chăn dê thả ngựa. Dương Phượng và Sính Đình dệt vải lúcrảnh rỗi, cuộc sống tự cung tự cấp, rất đỗi thoải mái.
“Trường Tiếu biết đi rồi”.
“Biết đi?Muội thấy chân nó vừa chạm đất đã muốn chạy rồi, cả ngày chạy đi chạylại, tỷ không biết bắt được phải vất vả thế nào đâu.”
Sính Đình đặt tên cho con thật đúng, quả nhiên Trường Tiếu rất thích cười.
Vừa nhìn Trường Tiếu, Dương Phượng đã thấy vui: “Cả ngày lúc nào cũng vui vẻ, chẳng biết đang cười cái gì?”.
Sính Đình bế Trường Tiếu đang chập chững lên, chỉ vào mũi nhi tử, trách mắng: “Conấy, đi còn chưa vững đã muốn chạy rồi? Phải ngã bao nhiêu lần nữa mớibiết đau đây?”.
Tắc Khánh níu vạt áo Sính Đình, ngẩng lên nói: “Bế”
Dương Phượng vội vàng kéo Khánh nhi sang một bên, cố nhịn cười, lắc đầu bảo: “Concòn nhỏ, không bế Trường Tiếu được, nhỡ ngã thì sao?”, rồi nói với SínhĐình: “Ta thấy, muội để Trường Tiếu nhận Khánh nhi làm huynh đệ đi,Khánh nhi lúc nào cũng dính lấy Trường Tiếu”.
“Việc gì phải nhận? Hai đứa lúc nào cũng dính lấy nhau, người khác nhìn vào đều cho là huynh đệ ruột”.
“Sao giốnghuynh đệ ruột được? Khánh nhi trông ngốc nghếch thế kia, Trường Tiếu thì bẩm sinh đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148659/quyen-2-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.