Thật ấm áp.
Ai đã từngtrải qua gió tuyết ở sơn mạch Tùng Sâm, qua đêm nơi đá băng đất lạnh mới có thể thực sự cảm thán trước sự ấm áp trong chiếc chăn bông dày sụ.
Xương gãy đau nhức đến co giật, người hôn mê đến mấy cũng phải tỉnh dậy.
Mở choàngmắt, Túy Cúc không kìm nổi mà đưa tay chạm vào vết thương. Có người đãquấn qua loa chỗ gãy giúp nàng, dưới lớp vải băng bó thoảng mùi thảodược.
Nhưng vẫn có cái gì là lạ, nàng cau mày nghĩ một lúc, lại thò tay vào trong chăn, chạm phải làn da trơn mềm của chính mình.
“A…” Túy Cúc thất kinh, xấu hổ rụt tay.
“Ha ha.” Từ góc tối của căn phòng bỗng vang lên giọng cười giễu cợt của một nam nhân.
Túy Cúc trừng mắt: “Y phục của ta đâu?”.
“Ở trong đất tuyết.”
Đúng rồi, đất tuyết, Dương Phượng, cứu viện…
Sính Đình…
Chết rồi, Sính Đình!
Nàng vội vã sờ lên tóc, bên trên không có thứ gì.
“Trâm dạ minh châu của ta?”, Túy Cúc lo lắng hỏi.
“Ở trong đất tuyết. Khó khăn lắm ta mới tìm thấy thi thể của một nữ nhân, rồi càicây trâm vào đó. Có điều, chắc đến một nửa người đã vào bụng sói.”
“Bao lâu rồi?”
“Cái gì bao lâu rồi?”
Trong lònglo lắng cho Sính Đình, Túy Cúc hỏi dồn dập: “Từ lúc ngươi đuổi ta vàođàn sói cách bây giờ bao lâu rồi? Nửa ngày? Hay một ngày? Ta phải làmthế nào mới tìm lại được y phục và cây trâm của ta ngươi bỏ trong tuyết? Nhất định ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148653/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.