Đám binh sĩ dàn trận sẵn sàn nghênh địch,các thị nữ nín thở chờ đợi. Biệt viện ẩn cư to rộng là thế, vậy mà chỉtrong một ngày đã trở nên lặng lẽ, thiếu cả tiếng kêu quen thuộc của bồcâu đưa thư, yên tĩnh đến chết chóc.
Không ai dám ho to, không ai dám lớn tiếng, bước chân đi cũng thật khẽ khàng. Họ sợrằng chỉ một tiếng động thôi cũng khiến quân địch đang bao vây tứ phíaập vào tấn công.
Lần đầu tiên Sính Đình ngồi trong thư phòng của Sở Bắc Tiệp.
Khẽ lật xemchồng công văn trên bàn, bên trên có lời phúc đáp của Sở Bắc Tiệp. Những công văn về việc quân chậm trễ, trì hoãn… lời phê lạnh lùng đến sởn gai ốc. Các công văn liên quan tới quốc kế dân sinh, lời phúc đáp hồn hậuchất phác.
Thỉnh thoảng lại có một, hai trang riêng biệt, hình như là bài thơ Sở Bắc Tiệp viếttừ trước, nét chữ quen thuộc, vững vàng mà phóng khoáng như chính conngười chàng.
Dưới cùngchồng công văn là một góc trắng tinh, không biết thứ gì đã bị chủ nhâncẩn thận che đi. Sính Đình rút ra, nhìn kỹ, hóa ra là bức họa được vẽ vô cùng tinh tế.
Bức họa sống động như thật, nét vẽ đậm nhạt cực kỳ vừa mắt.
Có cây, cóhồ, có tuyết, có đàn, và cả một người đang đánh đàn mặc chiếc váy màuxanh nhạt, gió thổi lòa xòa vài sợi tóc đen, nụ cười tươi như hoa.
Nụ cười thật đẹp, đến nỗi Sính Đình cũng phải nao lòng.
Nàng ngây ra ngắm bức vẽ, hồi lâu mới có thể rời mắt.
“Bạch cônương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148618/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.