Trời đã sáng rõ, gió Bắc thét gào, may mắn là mặt trời đã xuất hiện sau tầng mây, tiết trời cũng ấm áp hơn vài phần.
Đã hái đượcđầy một vò hoa mai, sáng nay vừa dậy, Sính Đình cho thêm rượu ThiệuHưng, đường trắng, muối thô, cuống cải thảo, cười nói: “Thêm chút ngũhương thảo[1] có lẽ sẽ tốt hơn.”
[1] Ngũ hương thảo là một loài thực vật có hoa, thuộc họ Hoa môi.
“Để nô tỳ đi lấy.” Hồng Tường hứng khởi qua nhà bếp lấy, thấy Sính Đình bận rộn thếthì đứng cạnh xuýt xoa, “Cầu kỳ như vậy, chắc ngon lắm. Cô nương chuẩnbị để đón Vương gia về ư?”.
Hiểu ngay ý tứ của Hồng Tường, Túy Cúc lườm nha đầu ấy một cái, mỉm cười: “Đến khi làm xong, ngươi cũng được nếm một chút.”
Hồng Tường mừng quá, cao hứng vỗ tay, lại hỏi: “Cô nương có cần giúp gì nữa không?”
Hôm qua Sính Đình ngắm trăng cả đêm, tinh thần thoải mái vô cùng. Nàng không kháchkhí, nói với Hồng Tường: “Ngươi ra góc vườn quét lớp tuyết, rồi đào mộthốc nhỏ trên lớp bùn. Lớp đất bùn dưới tuyết mang hương thơm thanh đạmrất khác lạ. Chúng ta sẽ chôn vò xuống bùn, rồi hun lửa nửa canh giờ, để hương bùn thấm vào trong. Khi Vương gia về, cũng là lúc mở vò Tố hươngbán vận này.”
Túy Cúc ngẩn ngơ: “Tố Hương bán vận? Ngay cả cái tên cũng phải vắt óc mà ngẫm. Tấmlòng ấy thật hiếm có, người được nếm món này quả có phúc.”
Sính Đìnhthật đau đầu, từ khi thân quen đến giờ, Túy Cúc luôn tìm cơ hội để trêuchọc nàng. Khẽ lườm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148616/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.