Lâm Tĩnh đi vòng qua ghế sofa sau đó ngồi vào lòng anh để anh ôm mình
" Sao không ngủ nữa? "
Cô khẽ gật đầu
" Chúng ta " làm việc " tận hai lần, mỗi lần ít nhất cũng khoảng được hơn một tiếng. Lí nào ngủ được mới ba tiếng đã dậy? Không mệt ư?! "
" Mệt chứ sao không! Nhưng nằm mãi không ngủ được đành dậy thôi " Cũng đều tại anh hại em như thế cả!
" Có phải không có anh ở cạnh nên ngủ không ngon giấc? "
" Em mới không như vậy! " Tự luyến!
" Hửm? Thật không "
Cố Duật Hành nói, anh cúi đầu vào hõm cổ cô mà hôn nhẹ lên một cái sau đó hơi thở nam tính của anh không ngừng thổi vào cổ cô khiến cô có chút nhột. Cái miệng nhỏ cong lên cười
" A ha đừng....nhột, dừng lại! "
Cố Duật Hành mặc cho cô cứ nói thế nào, anh cứ tiếp tục trêu chọc cô. Có chút rùng mình, bàn tay đặt trước ngực anh dùng sức đẩy anh ra
" Duật Hành dừng lại..."
Cố Duật Hành vẫn không buông tha, bàn tay rắn chắc ấy cứ giữ chặt lấy cô
" Đừng! "
Cố Duật Hành nhìn cô gái nhỏ đang ra sức kháng cự mình kia bỗng dưng cảm thấy bật cười. Thật sự là cô rất đáng yêu, anh hôn nhẹ lên môi cô một cái. Cô lúc này hờn dỗi
" Giận? "
" Em mới không! "
" Ngoan anh đùa một tí, đừng dỗi! "
Cố Duật Hành dỗ dành cô, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2465922/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.