18/02/2012
Thân Nguyên Cảng cảm thấy như hai tai đều ù đi, lời giải thích của Vương Hiên hay tiếng nhục mạ chói tai của Uông Tân cũng đều biến mất. Hắn cứng đờ xoay người lại, nhìn thấy bên trong cánh cửa kia tựa hồ lộ ra một tia ánh sáng ấm áp.
Trước khi thừa nhận một điều gì đó bạn cảm thấy tự tại thoải mái, sau khi thừa nhận nó bạn chỉ còn lại lo lắng sợ hãi. Hắn hiện tại không dám bước lên phía trước, mở cánh cửa đó ra.
"Thân Nguyên Cảng mày đứng ngây ra đó làm gì?! Mau đem cậu ta đi! Đừng có làm cho Uông Tân phát điên lên nữa!" Âm thanh của Vương Hiên như xé rách giấc mộng của hắn, Thân Nguyên Cảng bước lên hai bước lại bị thứ gì đó ngáng chân, loạng choạng một hồi. Cửa bị mở ra, người bên trong dường như nghe được ba chữ "Thân Nguyên Cảng", có thứ gì đó rơi trên mặt đất phát ra tiếng rầm rầm.
Thân Nguyên Cảng nhìn thấy cậu nửa quỳ bên cạnh ghế sofa, trên mặt còn mang dấu tay đỏ chót, có lẽ đã bị sưng rồi. Đôi mắt cậu mở to, cái miệng đóng mở liên tục, trên người đang choàng một cái áo ngủ màu trắng nhưng trước ngực đã bị dính một vết bẩn màu nâu. Cậu đang ôm chặt một thứ gì đó trong lòng như Thân Nguyên Cảng không nhận ra được nó là cái gì.
Trong phút chốc cậu ấy nhìn thấy Thân Nguyên Cảng, đồng tử co rút lại, vội vàng đứng lên chạy đi, đồ vật trong tay cậu ấy rơi xuống đất vỡ tan.
Khi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phu-khuyet-trinh/2420511/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.