Thì ra đó là môn Đại Thủ Ấn, một môn võ công đặc biệt của người Tây Tạng, có thể làm cho cánh tay của mình dài thêm ra mà bất thần tấn công kẻ địch.
Trác Đặc Ba là người Tây Tạng nên rất trọng môn Đại Thủ Ấn, ngày thường để hết tâm tư rèn luyện, suốt mấy mươi năm nay không hề sử dụng, nhưng hôm nay vì lỡ kẹt hai chân dưới mặt cát, và vì lỡ khinh địch nên trúng kế giương đông kích tây của một thằng nhỏ, và ông ta vừa bị Tâm Đăng đoạt mất món đồ quan hệ mà ông ta không dám để rời thân hình của mình một bước.
Trong cơn nguy cấp ông ta mới dùng đến đòn Đại Thủ Ấn và Tâm Đăng đã trúng một đòn trí mạng, hồn bất phụ thể, chàng bay lông lốc như một con diều đứt dây ra ngoài vòng chiến.
Còn Trác Đặc Ba sau khi thấy ngón Đại Thủ Ấn của mình đã có kết quả, ông gầm lên một tiếng, tung mình nhảy vọt lên mặt cát làm cho cát bay cuồn cuộn, và thân hình của ông ta cấp tốc đuổi theo Tâm Đăng để cướp mấy báu vật trở về.
Nào ngờ khi ông ta vừa vụt lên khỏi mặt đất thì gặp một luồng sức mạnh vô biên đổ tới chắn ngang lối đi, để rồi rơi trở về mặt đất.
Chưa kịp đứng vững, Trác Đặc Ba đảo mắt nhìn quanh thấy trước mắt mình đứng lố nhố không biết bao nhiêu bóng người, trong đó đàn ông có, đàn bà có, người trẻ tuổi có, người già râu tóc bạc phơ có, đó là những kẻ tử thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920410/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.