Về đến Nhất Tâm lâu với một tâm thần bứt rứt, Tâm Đăng đứng ngồi không yên, vì rằng chàng còn nhiệm vụ cuối cùng là lấy cho được lệnh phù của Cô Trúc.
Hình ảnh những xác chết lại hiện lên dày vò tâm trí, Tâm Đăng cứ lòng tự hỏi lòng :
- Không hiểu tại sao những người như Cô Trúc, Lư Ẩu... và kể đến những người vô danh mà Tâm Đăng vừa thấy họ chết một cách bi thảm kia lại lần mò đến phần đất xa xôi này mà tìm Tàm Tang khẩu quyết?
Chàng nhất quyết nếu có cơ hội sẽ lấy cho kỳ được mà xem chứ không bỏ lỡ cơ hội như lần trước.
Chiều hôm đó, Tâm Đăng đi bách bộ trong vườn hoa, miên man suy nghĩ những vấn đề trên, những hình ảnh chùa chiền, người đẹp, cha mẹ, đồng đạo và những trận đấu chiến kinh hoàng liên tiếp hiện ra trong trí...
Thình lình có tiếng gió lạ nổi lên sau gáy, Tâm Đăng không quay đầu nhìn lại, chỉ nghe tiếng gió mà định hướng đi vật ấy, lẹ làng... Tâm Đăng thò tay ra kẹp lấy một vật.
Thì ra đó là một hòn sỏi, Tâm Đăng chưa biết người ném ám khí là ai thì nghe có tiếng gọi vang :
- Tâm Đăng......
Quay đầu nhìn lại, chàng giật mình đánh thót, thì ra đó là Trì Phật Anh.
Trong trí chàng lại hiện ra cái cảnh nô đùa với Mặc Lâm Na hồi mấy tháng trước, bây giờ người đẹp kia đã thay lòng đổi dạ và không biết giờ phút này nàng chắc đang trò chuyện thân mật với Lộ Kha?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920408/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.