Khắc Bố đứng phắt dậy, chạy ra bên ngoài thấy một gã thiếu niên mập mạp độ chừng mười chín tuổi, hắn thấy Khắc Bố mỉm cười hỏi :
-Xin hỏi ai ở trong ngôi nhà này?
Đó là một câu nói theo giọng Bắc Kinh nên Khắc Bố nghe không hiểu phải hỏi lại một lần nữa.
Gã thiếu niên cố gắng nói lại một lần, Khắc Bố mới nghe ra, chàng hỏi lại :
- Mi tìm ai?
- Tìm sư phụ của ta.
Khắc Bố lấy làm lạ, ngắm kĩ thiếu niên đoạn hỏi :
- Ở đây chẳng có sư phụ của mi.
Gã thiếu niên cau mày :
- Vậy thì sư phụ của ta ở đâu?
Khắc Bố nổi giận :
- Sư phụ của mi ở đâu sao ta biết được? Đi đi...
Thiếu niên cũng nổi cáu, gắt gỏng hỏi lại :
- Mi thật là vô lễ, mở miệng là đòi đuổi ta...
Thế là hai người cãi vã ầm ĩ, một người dùng tiếng Bắc Kinh, một người dùng tiếng Tây Tạng, ngôn ngữ bất đồng càng làm cho đôi bên thêm sự hiểu lầm.
Tâm Đăng nghe có ồn ào, huyên náo, vội chạy ra, chú hỏi :
- A di đà Phật! Chẳng hay tiểu thí chủ có việc chi cần?
Gã thiếu niên quay lại, nhìn Tâm Đăng trân trối, nhại :
- A di đà Phật! A di đà Phật! Thì ra mi là người ăn chay.
Thái độ cực kỳ khắc bạc, Tâm Đăng cố tảng lờ hỏi tiếp :
- Xin hỏi tiểu thí chủ đến đây tìm ai?
- Ta đã bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920359/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.