Cố Phán tiếp tục đi về phía trước, đang là thời gian tự học buổi tối, phòng học an bình yên tĩnh. Mà phòng báo cáo thế nhưng lại vô cùng náo nhiệt, mọi người bận rộn không còn biết trời đâu đất đâu.
Cố Phán thò người ra liếc mắt nhìn, anh đang ở trên sân khấu, quay lưng nói gì đó với một nữ sinh. Ánh đèn trên đài chiếu lên người anh, tô điểm hào quang vỗn đã chói mắt của anh.
Cố Phán khiêm tốn ngồi trong góc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn anh. Anh vẫn đang bận bịu , liên tục không ngừng lại. Trong lúc đó có nữ sinh đưa cho anh một bình nước, song anh không cầm. Cô gái có chút thất vọng.
Trần Thiệu Thần sau khi bàn bạc với bạn xong xuôi, giơ tay nhìn đồng hồ, bảy giờ mười phút. Anh không khỏi nhìn về phía cửa, cho rằng cô không đến, không nghĩ cô thế nhưng lại đang ngồi ở dưới đài.
Anh mắt hai người gặp nhau, vẻ mặt ngây ngốc của cô làm khóe miệng anh nâng lên một chút ý cười.
Cô vẫn giữ vẻ mặt kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình. Chờ Trần Thiệu Thần đi tới, sắc mặt của cô mới chậm rãi có gợn sóng.
Anh đứng trước mặt cô, "Đến rồi." Ngữ khí bình tĩnh.
Cố Phán có chút lúng túng, con ngươi khẽ động, lảng sang chuyện khác, "Học trưởng, Đường Đàm đâu rồi ?"
Còn tưởng rằng nàng đang suy nghĩ ——, kết quả lại là đang nhớ cô bạn cùng phòng kia."Cô ấy là trợ lý hội sinh viên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/20467/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.