Cố Phán ở cửa túc xá do dự một chút. Hành lang thi thoảng có người qua lại, cô nhẹ cúi thấp đầu, tới tới lui lui, bóng người gầy gò in trên mặt đất mơ hồ lay động .
Bạn không có quyền lựa chọn điều tốt nhất, nhưng điều tốt nhất ấy lại chọn bạn. Có phải sự tồn tại của mỗi người đều mang ý nghĩa rất đẹp cho bản thân.
Rốt cục chờ sau khi cô bình tĩnh trong lòng, mới lấy chìa khoá mở cửa.
Đường Đàm với Diệp Tử Nhuy đều ở đây, hai người đang cùng cầm một tờ rơi gì đó mà nghiên cứu.
Đường Đàm thấy cô trở về, liền hỏi, "Cố Phán, thứ tư tuần tới cao ốc XX có đợt triển lãm tranh, cậu có đi xem không?"
Cố Phán nhìn tờ rơi một chút, thời gian thật khéo, lại còn là thứ tư. Cô lắc đầu, viết, "Hôm đó có việc."
"Việc gì?" Đường Đàm hiếu kỳ .
Diệp Tử Nhuy nét mặt không đổi, "Thứ tư tranh cử hội học sinh."
"Ác ——" Đường Đàm thở dài, "Mình cùng quên mất , còn có Trần học trưởng của cậu."
Cố Phán thở ra một hơi, bạn học Đường Đàm cậu hình như cũng đã quên tối nay cũng là mình giúp cậu đi cửa sau a.
Đường Đàm bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Nếu thôi không đi triển lãm tranh, ngược lại sau này còn có cơ hội. Không giống tranh cử hội học sinh, bỏ qua lần này, sẽ không có cơ hội xem nữa đâu a. Nhuy, cậu đi không?"
Diệp Tử Nhuy thoáng trầm mặc, nhìn Cố Phán, "Cố Phán cậu nghĩ sao?"
Cố Phán thoáng suy tư, theo như tình hình hiện tại, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/20466/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.