Trần Thiệu Thần giống như bị đáy mắt cô hút lấy, "Anh biết, anh cũng mong đợi." Anh không suy nghĩ hàm hồ nói một câu.
Đầu cô bỗng nổ ầm, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Ánh trăng như hoa, như thi như hoạ. Cố Phán nương theo ánh sáng lặng ngắm nhìn anh. Ánh mắt kia đen như ngọc, tựa hồ cất giấu điều gì, lại mơ hồ muốn thể hiện ra, "Cố Phán ——" thanh âm rung động.
"Tít tít ——" ven đường đột nhiên có xe dừng lại, bóp còi đến mấy lần."Lão đại —— "
Hai người nghiêng mặt nhìn sang, liền thấy một chiếc xe hiện đại, chỗ tay lái có người nhoài ra, "Lão đại, đúng là anh a."
Cố Phán lơ đãng nhìn mi tâm Trần Thiệu Thần nhăn lại, tựa hồ có chút khó chịu, lần đầu tiên cô thấy vẻ bực mình này của anh. Cái vẻ mặt này có chút —— đáng yêu a.
Người trên xe nhanh chóng đi xuống, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Phán."Lão đại, sao anh lại ở đây a?"
Giọng Trần Thiệu Thần trầm xuống, "Đồng học tụ họp."
Người kia "à" một tiếng, ánh mắt liếc ngang dọc trên người Cố Phán, "Đồng học của anh thật xinh đẹp nha, sinh viên trường chúng ta à ?"
Cố Phán vẫn nở nụ cười yếu ớt, nhưng nếu tiếp tục bị người này nhìn như vậy, cô thật sự cảm thấy rất không tiện.
Trần Thiệu Thần bước lên một bước, vừa khéo chặn ánh mắt người nào đó, không nhiệt tình đáp một tiếng, "Ừ."
Cố Phán nhìn khóe miệng người kia đột nhiên hiện lên nụ cười có chút gian xảo, "Hai người chắc là về trường chứ? Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/20463/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.