Trước cánh cửa cổng được làm bằng sắt trạm khắc những hoa văn tinh xảo cùng những hình thù kỳ quái.
Từ phía trong đi ra là một người áo đen mở cánh cửa rồi nhìn cô cúi đầu:
- Chị, Bang Chủ đang đợi ở bên trong!
Cô không đáp lại người đó chỉ lạnh nhạt mà lướt qua rồi đi thẳng vào bên trong.
Vừa đặt chân qua cánh cửa nhà chính, nghiễm nhiên đã thấy anh ngồi đấy dáng vẻ như biết chắc được cô sẽ đến vậy.
Băng Nhi lúc này từng bước tiến lại gần, đôi mắt vô cảm nhìn người nam nhân ấy mà lạnh giọng nói:
- Bây giờ em muốn gặp họ.
Ngạo Thiên nghe vậy vẫn chỉ bình thản nhìn cô rồi lại đưa đôi mắt ra phía ngoài soi xét điều gì đấy rồi nói:
- Thằng bé đâu?
Băng Nhi vẻ mặt vẫn không chút cảm xúc, lạnh nhạt nói:
- Để nó được yên!
Ngạo Thiên bờ môi lại cong lên ý cười mà nói:
- Băng Nhi, em sao phải căng thẳng như vậy? Tôi chỉ muốn đón nó về để chị em em chăm sóc nhau, hơn nữa gia đình lại có thể đoàn tụ.
- Ngạo Thiên, mình em là đủ rồi, em sẽ không để anh biến nó thành một phiên bản thứ hai.
- Vậy nên... em để thẳng bé cho hắn bảo vệ sao?
Băng Nhi nghe vậy lại không nói gì, cô vốn dĩ không còn đường nào khác, nếu đưa Băng Phong đến một nơi ở mới chắc chắn rằng cả anh và cả hắn sẽ tìm ra được trong chốc lát thôi. Nếu vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-tinh-la-bien-lua/2939971/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.