Nơi căn nhà bỏ hoang với gạch đá ngổn ngang trên mặt đất, xung quanh là những đồ vật đã cũ kỹ và mục nát, phía góc tối của căn nhà kia là thân ảnh của một người nam nhân bị trói lại trên một chiếc ghế.
Cả người vẫn là một thân Tây trang lịch lãm nhưng giờ đã phủ một lớp bụi mỏng.
Trên gương mặt đẹp đến hút hồn kia là dòng máu đỏ đã sớm khô lại, hàng mi đen tuyền nhắm chặt đầy vẻ mệt mỏi.
Lúc này, tiếng guốc từng bước nện lên nền gạch lồi lõm, nữ nhân với gương mặt dày đặc lớp trang điểm đi bên cạnh một người đàn ông bước đến trước mặt hắn với phía sau là một đoàn người áo đen hung dữ.
- Làm cho hắn tỉnh dậy đi!
Ả ta hất mặt ra hiệu cho một người áo đen, tên đấy đi lại phía bên cạnh cầm một xô nước bước đến trước mặt hắn rồi thẳng tay hắt xô nước lên người hắn.
Cả âu phục phút chốc đã trở nên ướt sũng, những giọt nước vương lại trên mái tóc rồi chảy xuống gò má đánh thức hắn khỏi cơn mê mệt mỏi.
Hàng lông mày dài rậm khẽ nhíu lại, hắn chậm rãi mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là đôi guốc hàng hiệu màu đỏ của người đứng trước mặt mà từ từ ngẩng đầu lên, rồi buột miệng nói:
- Đàm Hiểu Thanh.
Ả ta lúc này tiến lại gần hắn, bàn tay đưa ra nâng cằm hắn lên, giọng lả lướt:
- Vũ Thiên Uy, anh không nghĩ sẽ có ngày hôm nay phải không?
Hắn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-tinh-la-bien-lua/2939963/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.