Ngạo Thiên vứt cây súng sang một bên rồi vội vàng đi đến, ngồi xuống đỡ lấy Trí Hào lên:
- Trí Hào, Trí Hào...ngươi thật là hồ đồ.
Trí Hào cả người lúc này là những viên đạn găm khắp cả cơ thể cùng một màu đỏ ghê rợn, bên cạnh đấy là những xác người nằm ngổn ngang, bàn tay nhuộm máu gắng gượng đưa lên túm lấy cánh tay của anh, máu từ miệng trào ra lại khiến lời nói trở nên khó nghe:
- Bang chủ...tôi nhất định... phải bảo vệ ngài... cho đến khi... người của chúng ta đến...!
Ngạo Thiên nghe vậy trong lòng chợt rấy lên một thứ cảm xúc nuối tiếc, anh siết chặt bàn tay của Trí Hào mà ra lệnh:
- Trí Hào, ngươi nhất định không được bỏ cuộc, đó là lệnh của ta.
Trí Hào hướng đôi mắt đang cố gắng hết sức để nhìn anh, khoé miệng đầy máu là gượng gạo cười rồi mấp máy:
- Bang chủ.... thứ lỗi... Trí Hào... lần này...không thể tuân theo...lời ngài...
- Trí Hào, ngươi dám sao?
- Bang chủ...không thể đợi đến khi... người của chúng ta đến được... tôi cảm thấy... rất có lỗi... Trí Hào…đành... đi.... trước....vậy....!
Lời nói mỗi lúc một yếu dần, cánh tay kia cũng đã từ từ tuột xuống mà đôi mắt quá mệt mỏi đành chậm rãi nhắm lại.
Vòng tay anh siết chặt lấy thi thể của Trí Hào vào lòng, đôi mắt đã đỏ ngàu vì màu của máu và vì niềm thương xót vô hạn.
Đôi mắt đảo quanh khung cảnh trước mặt, những người anh em một lòng trung thành với anh cũng đã yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-tinh-la-bien-lua/2939947/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.