Edit: Ôn Khách Hành – Beta: DLinh, Ame
*****
Vốn dĩ con ngươi của Kỷ Hiên rất đen, đen như bị ngâm thuốc màu tối sậm, nhưng nước mắt không ngừng trào ra từ hốc mắt hắn lại giống như có thể xóa tan màu đen, hắn chảy nước mắt càng nhiều, ánh mắt càng trở nên sáng hơn, Kỷ Hiên được giai điệu đưa về miền hồi ức, ký ức sống lại từng giọt từng giọt cọ rửa oán hận giam cầm trong linh hồn đẫm máu.
Trong phút chốc hắn không ý thức được mình đã bước ra khỏi thống khổ vô tận, bởi chuyện cũ bị vùi lấp mấy chục năm đột ngột ùa về làm hắn chìm trong u mê hỗn độn.
“Cảnh Vân… Cảnh Vân?’ Kỷ Hiên như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, hoảng loạn bước về phía Lâm Phi Nhiên một bước.
Vị ma đầu bênh vợ đến phát điên Cố Khải Phong lập tức nghiêng người, che giữa Lâm Phi Nhiên và Kỷ Hiên.
“Không phải tôi.” Lâm Phi Nhiên có chút lúng túng dùng tay giữ thắt lưng cố Khải Phong, sau đó ló mặt ra từ phía sau lưng Cố Khải Phong, để Kỷ Hiên có thể thấy rõ diện mạo.
Quả nhiên, khi ánh mắt dừng trên mặt Lâm Phi Nhiên, tâm tình Kỷ Hiên tỏ ra cực kỳ thất vọng.
Lâm Phi Nhiên thấy thế vội hỏi, “Sao bây giờ anh lại có thể hiểu tôi đang nói gì? Bọn tôi đưa anh đi tìm Cảnh Vân được không?”
Đầu tiên Kỷ Hiên cứng ngắc gật đầu một cái biểu thị mình có thể nghe hiểu, sau khi nghe thấy câu kia, hắn lại lộ ra một nụ cười nhìn kiểu gì cũng thấy có chút đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-cau-thich-toi-khong/13786/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.