Thật lâu sau, anh theo bản năng mở miệng: "Thích Nguyệt."
Ngoại trừ kêu tên cô, Tô Cận trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì. Anh nhìn Thích Nguyệt sắc mặt ửng đỏ đang cúi đầu, trong phút chốc cảm thấy bản thân có chút "cầm thú".
Thế mà không chỉ một lần đối với cô gái nhỏ mới 17 tuổi, nổi lên tâm tư không nên có.
Trước kia trong trường hợp xã giao, không phải không có cô gái nhỏ cùng tuổi với Thích Nguyệt có ý đồ quấn lấy anh, nhưng anh một chút tạp niệm cũng không có.
Thích Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên. Lúc này cô còn không biết hàm nghĩa ánh mắt này của Tô Cận. Nhớ lại lúc trước anh ghét bỏ dáng người của mình, cô cho rằng anh lại tái phát tật xấu thích bắt bẻ.
"Em vẫn là nên đổi bộ đồ khác." Tay cô dùng sức kéo kéo áo trên, không được tự nhiên mở miệng.
Tô Cận liếc mắt nhìn da thịt hai chân cô bị lõa lồ bên ngoài, "Tôi đồng ý, bộ đồ này không hợp với em."
Anh cầm điện thoại, gọi điện thoại cho trợ lí. 10 phút sau, trợ lí đưa quần áo mới đến, váy ngắn bị đổi thành quần tây.
Thích Nguyệt lần nữa thay xong quần áo đi ra, Tô Cận nhìn dáng người hoàn toàn bị che lấp của cô, ánh mắt hài lòng.
"Như vậy được chưa?" Thích Nguyệt rõ ràng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Tô Cận nhẹ giọng hỏi.
Vừa rồi váy vừa ngắn vừa chật, áo trên cũng vậy, bó đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120415/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.