Thần sắc anh ngẩn ngơ, bản thân đúng là thất thố rồi. Một số việc trước kia anh chắc chắn không bao giờ làm, thậm chí còn không tin sẽ xuất hiện trên người anh.
Giống như chuyện dỗ Thích Nguyệt vậy.
Sao anh lại có suy nghĩ không hiểu được như dỗ con gái chứ?
Tâm tình Tô Cận trầm trọng xưa nay chưa từng có, ngước mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt có biểu tình hơi co quắp.
Nếu anh không ở đó, hôm nay cô cũng không biết làm sao thoát khỏi người phụ nữ không nói đạo lý đó.
"Chuyện tôi nên làm." Tô Cận tùy ý ngồi dựa trên sô pha, thanh âm hơi thấp, "Bây giờ chúng ta sống cùng mái nhà, sớm chiều ở chung, tôi sẽ không để ai bắt nạt em."
Thích Nguyệt ngẩn ra một giây. Anh nói nghiêm túc như vậy, giống như đang hứa hẹn với cô vậy.
Trên mặt nóng lên, cô nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ bậy bạ, hai người là không thể nào. Người đàn ông này chính là như vậy, thích nói mấy câu mập mờ như vậy.
Nhưng thực tế, anh đối với cô không hề có chút ý nghĩ vượt rào.
Thích Nguyệt ấp úng nói: "Vâng, em biết rồi."
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tô Cận, yên lặng nghe anh nói rất lâu.
Cùng một mái nhà, nam nữ độc thân. Không khí giữa hai người, dần dần ái muội.
Ít nhất là Tô Cận cảm thấy vậy.
Anh cảm thấy cô gái nhỏ giờ phút này, yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi nghe anh nói, thỉnh thoảng gật đầu, vài sợi tóc rơi xuống má cô, tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm của cô.
Có vài người một khi nhìn thuận mắt rồi, sau này mỗi lần nhìn đến, sẽ cảm thấy đối phương dù giơ tay nhấc chân cũng có loại mê người nói không nên lời.
Thích Nguyệt dần nhận ra bầu không khí không đúng lắm, trong lòng cô không nghĩ nhiều, thấy Tô Cận không nói chuyện nữa, cho rằng anh yên lặng ý bảo cô rời đi, không cần ngốc ở phòng khách nữa.
Anh có khả năng thích Thích Nguyệt, thuần túy là thích của đàn ông với phụ nữ.
Chỉ là chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, anh nhất thời cũng không dám xác định cảm giác của mình đối với cô gái nhỏ, là tình cảm nam nữ, hay là do ảnh hưởng của hooc-môn.*
*Ý Tô Cận là không biết mình thật sự thích Thích Nguyệt là do lâu ngày sinh tình hay là do vã quá nên mới tưởng là thích.
Vì vậy, sau khi ăn xong anh cản cô gái nhỏ chuẩn bị rời đi lại.
Tô Cận duy trì khoảng cách thích hợp, ánh mắt tối trầm, "Gần đây em còn đi làm thêm không?"
Cô một học sinh cấp 3, không có chút kinh nghiệm làm việc nào, sao lại thích hợp làm trợ lý của anh chứ?
Tô Cận bình tĩnh gật đầu, "Em làm thêm những công việc đó, không chỉ lãng phí thời gian, cũng không giúp ích được đối với sự nghiệp sau này của em, không bằng làm trợ lý của tôi."
Anh hướng dẫn từng bước, "Mỗi cuối tuần tôi đều có tư nhân xã giao, em chỉ cần đi theo tôi, tiền lương tôi sẽ tính như nhân viên chính thức cho em."
Nghe xong lời anh, Thích Nguyệt càng thêm khẩn trương, "Nhưng em cái gì cũng không hiểu, tư nhân xã giao của anh chắc chắn rất quan trọng, em sẽ khiến anh mất mặt."
"Sẽ không mất mặt." Ngữ khí Tô Cận kiên quyết, "Tôi sẽ vẫn luôn ở bên em ..."
Ngữ khí anh hơi ngừng, "... dạy em."
Mang theo cô gái nhỏ bên người, anh mới có cơ hội hiểu rõ tâm ý của mình.
Thích Nguyệt nhìn anh, lời từ chối không nói nên lời, cầm lòng không đậu nói: "Được."
Cô đứng tại chỗ do dự một hồi, mắt trông mong nói, "Hay, hay là em không đi nữa?"
Vừa rồi trợ lý nói với cô, hôm nay Tô Cận phải tham gia một hạng mục đàm phán rất quan trọng, một người không kinh nghiệm như cô đi theo, rất không thích hợp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]