Không phải là do cô ấy tự tin, cũng không phải thấy bản thân mình đủ xuất sắc, đơn giản là vì cô ấy muốn thử, muốn thử xem cái duyên mà cô ấy nghĩ nó dài, nó rộng đến bao nhiêu? Liệu có đủ để mang lại hạnh phúc cho hai con người đã quá đau khổ trong tình yêu không?
Yêu bao lâu gặp nhau bao lâu vốn dĩ không quan trọng, quan trọng là gặp đúng người đúng thời điểm. Biết đâu hai người lại là duyên phận của nhau và rồi gặp nhau đúng vào thời điểm quyết định sẽ nên duyên vợ chồng, sẽ hạnh phúc về sau thì sao?
Dẫu sao thì đau khổ cũng đã quá đủ, nếu lần này thất bại thì cũng chỉ là cảm giác nhói đau cùng lắm là như trước đây, không thử thì làm sao mà biết được...
- thế nào? Anh có dám thử không?
- (im lặng)
- Đúng là đồ nhát gan...
Chuyện tình cảm đâu phải là chuyện làm ăn mà nói liều thì có khả năng sẽ ăn nhiều chứ. Thành luôn sợ người khác đau lòng cho nên chuyện mà cô gái này đề nghị thực sự không dễ dàng chấp nhận....
- tôi cho anh một ngày suy nghĩ, đồng ý làm bạn trai của tôi thì đến đây, còn không thì từ giờ về sau đừng bao giờ gặp lại....
Nói xong cô ấy thì cô ấy bỏ đi, bỏ đi để che giấu sự lo lắng còn có cả một chút hụt hẫng nữa....
" người đàn ông tốt chẳng lẽ không bao giờ dành cho mình hay sao?"
Hôm ấy Thành đã không say, anh cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-oi-lay-bo-chau-khong/2168186/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.