- Anh Thành ơi anh đợi em với...
Thành quay lại nhìn cô gái ấy nở nụ cười.
- đi nhanh lên nào cô gái bé nhỏ của anh.
- Nhưng mà em mỏi chân ấy.
- lớn rồi chứ có phải bé nhỏ gì đâu?
- em mới có 20 tuổi thôi mà.
- Em có thấy những đứa trẻ 4, 5 tuổi nó tự đi không?
- Bây giờ em muốn anh cõng thì làm thế nào đây?
- không được.
- em đang bị ốm đấy.
- Đừng có nhõng nhẽo nữa.
Cô gái ấy ngồi xuống dưới đường không muốn tiếp tục bước thêm một bước nào nữa. Thành nhìn cô gái lắc đầu rồi cuối cùng cũng đến cõng cô ấy.
- em có nặng không?
- nặng như con heo ấy.
- em giận đấy.
- thôi được rồi, em rất nhẹ.
- mà anh này.
- em nói đi.
- Sao em vẫn chẳng nhớ gì về quá khứ cả. Ai cũng phải có quá khứ đúng không anh?
- nhiều khi không nhớ lại cũng tốt em ạ...
Thành nói xong cô ấy thì thở dài. Đã qua một năm rồi, qua một năm anh giấu diếm người con gái này, qua một năm chẳng dám công khai đưa cô ấy đi gặp gia đình bạn bè.
Thành nhớ lại cái ngày kinh hoàng ấy, cái ngày mà anh vô tình nhìn thấy Trang chở một người giống Lan trên chiếc xe ấy, nếu Trang chưa từng đến gặp anh ta thì anh ta sẽ không bao giờ biết Trang để mà đi theo cả.
Cảm giác sợ hãi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-oi-lay-bo-chau-khong/2168163/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.