Bé Bông nắm lấy tay bà giúp việc rồi nói với bà ấy.
- bà mở cửa đi bà ơi, Đây là mẹ con mà, bà không nhận ra Mẹ con à??
Cô bé chăm chú nhìn bà giúp việc một lát rồi lại tự nói.
- có phải do mẹ con đã đi quá lâu rồi nên bà quên mất không???
Bà giúp việc không nói gì, người con gái trước mặt tuy có nét giống cô chủ cũ thật nhưng làm sao có thể khiến cho bà nhầm lẫn được. Tuy đã được Dũng dặn dò nhưng bà đã già rồi tính lẩm cẩm lúc nhớ lúc quên nên mới có chuyện xảy ra như vậy, chứ nếu không bà đã mở cửa cho Lan vào từ khi cô tới rồi...
Bà vừa mở cổng vừa nói với bé Bông...
- bà xin lỗi con nhé! Tại bà già rồi nên lẩm Cẩm ấy mà. Đợi một lát, bà sẽ mở cửa ngay bây giờ...
Lan cảm thấy mọi chuyện dường như đã đi theo một hướng tiêu cực. Cô đã nhận thức được Lừa dối của đứa trẻ là hoàn toàn không tốt, chẳng biết chuyện này có thực sự tốt cho con bé hay không mà cô đã cảm thấy không tự tin khi đứng trước mặt con bé....
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt long lanh chứa chan niềm vui kia thì Lan lại mỉm cười, cô vòng tay ôm lấy con bé vào lòng.
Dù Đây chỉ là chuyện làm để lừa dối con bé nhưng không ai có thể phủ nhận được tình cảm mà Lan dành cho con bé vào ngay thời khắc ấy.
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi con gái...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-oi-lay-bo-chau-khong/2168104/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.