Thật sự là ban ngày thì chớ nói người khác.
Nhìn Đào Kim Kim mệt mỏi bị bao vây đuổi giết, PhạmKhinh Ba đột nhiên cảm giác Kinh thành này thực sự nguy hiểm. Theo bản năngnàng ngó xem phản ứng của Thư Sinh. Chỉ thấy hắn mặt lộ vẻ bối rối rất giốngnhư cực kỳ chột dạ thì trong lòng lập tức phát lạnh. Cánh tay đang ôm hắn khôngtự chủ được định thu về. Đúng lúc nàng định cấu hắn thì nghe thấy
“Nương tử, mau mau! Mau che mặt ta, ta không muốn bịbọn họ nhìn thấy!”
Gì vậy? Đối tượng làm hắn bối rối là những nhânsĩ võ lâm này, chứ không phải. . .
Phạm Khinh Ba dịu mặt lại rồi cũng không hề ngẫm nghĩ,liền theo ý của hắn mà giơ tay áo lên để che khuất mặt hắn từ mắt trở xuống.
Tất cả nhân sĩ võ lâm ở đây đều đã nhìn thấy một mànnày, yên lặng chảy mồ hôi “Thư đại hiệp, lâu nay vẫn khỏe chứ”.
Thư Sinh mắt nhìn thẳng, hờ hững làm mọi người khôngkhỏi có chút xấu hổ. Phạm Khinh Ba trong lòng biết tên khờ quá thật thà nàychắc chắn đang nhận định là đã được mình che mặt nên cố tình coi như người bênngoài đều không nhìn thấy, cũng giống như hắn nhận định mình đã tự phế võ côngnên không thể tìm hắn luận võ vậy. Nàng cả thấy hơi bất lực, nhưng cuối cùngcũng không biết phải làm sao, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, lấy phảingười quá thật thà thì cũng chỉ có thể như vậy . . .
“Các vị đại hiệp, các người đang bận nên chúng tôikhông quấy rầy”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/1883754/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.