Ta tên Phạm Bỉnh, năm nay mười ba tuổi, thân là quảngia kiêm đầu bếp và nhiều chức năng khác, có thể gọi là tiểu người hầu vạnnăng.
Ta rất thích tên của ta, tuy rằng nó hay bị gọi thànhPhát Bệnh nhưng cũng chẳng hề làm hao tổn đến lòng yêu thích của ta với nó,việc này có lẽ là vì cái tên lúc trước khi tám tuổi của ta lại càng thê thảmkhông dám nghe hơn. Khi đó, mọi người đều gọi ta là —— hai trăm năm mươi*.
(*nguyên văn: 二百五: nhịn bách ngũ, có nghĩalà đồ ngốc, đồ khờ khạo)
(chú thích chút xíu về cách đọc tên bạn Phạm: PhạmBỉnh [fàn bǐng], Phát Bệnh [fànbìng] … đọc rất là giống nha)
Có lẽ ngươi muốn nói trên đời này chẳng có ai là tênngốc, ban đầu ta cũng cho rằng không có, mãi tận đến khi ta quen biết một ngườilà tên Thư Sinh xấu xa kia.
Đương nhiên cái này cũng không phải là điểm quantrọng, điểm quan trọng là ta là cô nhi, cũng không có tên tiêng, hai trăm nămmươi là số thứ tự của ta. Tuy rằng ta rất muốn bọn họ gọi là là Nhị Ngũ Linh(linh ở đây có nghĩa là ‘ngài’ ),nhưng hiển nhiên bọn họ càng thích gọi là đồngốc(hai trăm năm mươi) hơn.
Đó là một ngày đông tuyết bay đầy trời, Ảnh chủ tìmthấy ta đang được bọc trong một cái tã. Hắn nói với ta một câu sau đó mang tađi theo.
Hắn nói: vị tiểu huynh đệ này, ta thấy tinh hoa cốtcách của ngươi rất đặc biệt, đúng là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp…
Đừng hỏi tại sao ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/1883733/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.