Chương trước
Chương sau
Bây giờ. . . . . . là tình huống gì thế này?

Mặc cho Phạm Bỉnh ôm đùi nàng khóc đến kinh động trờiđất quỷ thần, nhìn thấy tam cô lục bà đứng đầy cả một phòng, Phạm Khinh Ba cảmthấy đầu mình như bị người ta phang cho một cái. Hình ảnh giết chóc không cóxuất hiện như trong dự đoán, thời điểm vọt vào phòng chỉ thấy tất cả bừa bãikhông chịu nổi, chất chồng rương rương hòm hòm.

“Chủ nhân a người về thì tốt rồi! Những người này ănno không có chuyện gì làm! Bọn họ tự tiện xông vào nhà dân muốn ép dân lành làmkĩ nữ này! Ô ô ô. . . . . .”

Ép dân lành làm kĩ nữ? Chẳng lẽ muốn bán Phạm Bỉnh đilàm kỹ nam sao? Tú bà ở đâu mà dám dũng cảm tiếp cận thế này?

“Muội muội đã trở lại a, mau đến xem xem, hai tấm vảinày, muội thích tấm nào?”

“Tiểu Phạm, nhìn tấm trên tay ta này, tấm này tốt!”

Tẩu tử nhà họ Trần và Ngũ Ty mỗi người cầm một tấm vảilíu ríu hỏi, màu đỏ chót đáng sợ kia làm cho nàng hoa hết cả mắt.

“Không muốn tấm nào cả! Hừ!” Phạm Bỉnh há mồm nhe răngrống lên.

“Aizz, luyến tiếc chủ nhân nhà ngươi sao? Ngoan nàongoan nào, trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, ngươi phản đối cũng không ích gìđâu.”

Thấy mọi người trong phòng thi nhau cười to, Phạm Bỉnhcàng tức giận thở hổn hển, sắc mặt Phạm Khinh Ba bắt đầu trở nên kì lạ. Nàngkéo Phạm Bỉnh đang quỳ dưới đất ôm đùi mình dậy che chở sau lưng, nhíu mày hỏi:“Thế này là sao? Các ngươi muốn bán Phạm Bỉnh ít nhiều cũng phải hỏi ta có đồngý không chứ? Dù sao giá cả cũng phải do ta tính?”

Phụt! Ha ha ha ha . . . . . .

Đám làng giềng đứng trong góc càng cười lợi hại hơn.Phạm Bỉnh kéo kéo góc áo của nàng: “Không phải bán ta, là bán ngươi.”

“Bán ta không phải càng nên hỏi ta trước à?”Phạm KhinhBa trừng mắt chống nạnh, sau đó phát hiện có gì đó không đúng, “Bán ta? Bán choai?”

“Cho phu tử a!” Mọi người trăm miệng một lời nói.

Nhìn theo ánh mắt của mọi người, thấy người nàng cố ýbỏ qua từ lúc vào nhà tới giờ nhưng không thể bỏ qua được, chính là kẻ mất tíchnhiều ngày nay – Thư Sinh. Chỉ thấy hắn vẫn là một thân nho sam (áo của người đihọc thời xưa),nhưng lại có chút phong trần mệt mỏi, trên khuôn mặt tuấn tú nhãnhặn có chút ửng hồng. Hắn thấy nàng nhìn về phía hắn, nhất thời chân tay cóchút luống cuống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên cho tay vào trong ngực.

Không phải định lấy vũ khí ra chứ?

Hai hàng lông mày của Phạm Khinh Ba kinh ngạc nhướnlên, nàng vội vàng túm lấy Phạm Bỉnh che ở trước người ( Lam Lam: chết mất, bannãy còn lôi ra che sau lưng , giờ có nạn lại lôi PB ra che trước ng ),quên sạch chuyện ban nãy còn liều chết xông vào hô“Mọi chuyện không liên quan đến Phát Bệnh.”

Thư Sinh lấy ra một quyển sổ nhỏ, nhìn nàng bằng đôimắt trong veo như nước, long lanh nhìn thấy từng gợn sóng, tiến từng bước vềphía nàng, hai tay đưa lên.

“Đây là cái gì?” Không giống ám khí nha. . . . . . Tênngốc này sao lại khôi phục bộ dạng lúc ban đầu rồi? Chẳng lẽ hắn đã quên nhữnggì nhìn thấy hôm đó?

Thư Sinh giương mắt nhìn nàng, lại ngại ngùng cúi đầu,“Thư mời.”

“Thư mời? Thư mời gì? Trường tư của ngươi muốn mờingười sao?” Phạm Khinh Ba từ sau lưng Phạm Bỉnh hồ nghi nhô đầu ra, đòn lấy thưmời, vừa mở ra vừa tỉ mỉ tính toán nói, “Thân là chưởng quầy quyền thế nhấtkinh thành, giá trị con người ta rất cao, trường của các ngươi trả lương nhưthế nào? Có bảo hiểm, lương hưu…v.v…? Nghỉ phép —— má ơi đây là cái gì!”

Quyển sổ nhỏ như củ khoai lang nóng phỏng tay bị nàngném ra ngoài, Thư Sinh vội vàng đón lấy. “Là thư mời.” Thấy vẻ mặt nàng vẫn mơhồ, Thư Sinh lại nói: “Thư mời nạp chinh(1),còn lễ thư tại hạ đã giao cho tẩu tửnhà họ Trần rồi.”

Nạp chinh. . . . . . Thư mời. . . . . . Lễ thư. . . .. .

“Giả vờ hồ đồ cái gì nữa nha đầu chết tiệt này, phu tửthế này cũng đã là quá trọng lễ nghi rồi.”

Tẩu tử nhà họ Trần nhéo tay nàng một cái, rốt cục cũngnhéo tỉnh nàng. Đám lùng nhùng này đích thực là tam thư lục lễ(2) trong truyềnthuyết a!

Phạm Khinh Ba lập tức đẩy đám người vây quanh bên cạnhra, thẳng tắp đi đến trước mặt Thư Sinh, “Ngươi muốn thành thân với ta?”

Chạm đến ánh mắt hung dữ của nàng, môi Thư Sinh run lên,nhưng vẫn kiên định nói: “Đúng, tại hạmuốn thành thân với Phạm cô nương!” Lại yếu ớt bồi thêm một câu, “Nàng, nàng…..ánh mắt hung dữ hơn cũng không doạ được tại hạ . . . . . .”

“Ngươi ——” Đang nói nghiêm túc, ngươi lại lảm nhảm gì!Cảm nhận được vô số ánh mắt nóng rực sau lưng, Phạm Khinh Ba toàn thân cứngngắc, lập tức cắn răng kéo Thư Sinh, “Ngươi đi theo ta!”

“Ha ha, tiểu biệt thắng tân hôn* a!”

(*Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ vàsay thắm hơn đêm tân hôn. Thực tế là như vậy, đêm tân hôn vừa mệt sau bao ngàylo cưới, lại lạ lẫm, ngại ngùng cho cả hai bên, khi vợ chồng quen hơi bén nếtxa nhau vừa nhớ và mong đợi khao khát thì… đêm tân hôn không thể bằng… về mọiphương diện.)

“Người trẻ tuổi thể lực thật tốt a ~!”

Rất nhanh, mấy lời nói đùa này đó đã sớm bị bọn họphớt lờ ở phía xa xa, nàng kéo hắn đến một cái ngõ cụt nhỏ mới chịu dừng lại.

Giờ phút này Phạm Khinh Ba xem như hiểu được, tuy rằngkhông biết nguyên nhân, nhưng Thư Sinh này đối với nàng thật sự là không chútbăn khoăn. Có điều mọi chuyện cũng không vì vậy mà tốt hơn chút nào, Sính thư(quyển sổ ghi các loại sính lễ),lễ vật quá nhiều, Thư Sinh này muốn đùa quáhoá thật, muốn làm cho nàng cùng quá hóa liều* à?

(*nguyên văn: 逼上梁山:bức thượng Lương Sơn :Câu chuyện những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện Thuỷ hử, do bịquan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn tạo phản. Sau này dùng ví với việc vì bị épquá nên phải làm một việc gì đó)

“Phạm cô nương, chúng ta bỏ đi như thế, có phải cóchút thất lễ không?”

Thư Sinh ậm ừ hỏi, cảm giác cánh tay bị nàng nắm têdại muốn rời ra.

“Thất lễ cái ——” Nhìn khuôn mặt tiểu bạch thỏ Thư Sinhđang bày ra, nàng đột nhiên cảm thấy chữ “rắm” kia không tài nào phun ra được,tức anh ách lắc đầu, rồi tiếp tục nói, “Ngươi mang theo cả đám người tự tiệnxông vào nhà người ta là có lễ lắm sao?”

“Việc đó. . . . . . tại hạ là tới đưa thư mời, đươngnhiên không giống nhau.”

Phạm Khinh Ba hừ một tiếng buông tay hắn ra, cả ngườidựa vào tường, chân nhón nhón chạm đất, từ dưới ngẩng lên nhìn hắn. Thẳng đếnkhi hắn mặt đỏ tai hồng lại bắt đầu chớp chớp mắt theo bản năng mới hỏi: “Mấyngày nay ngươi đi đâu?”

Giọng nói mềm mại ấm áp của Thư Sinh vang lên trongngõ nhỏ.“Tại hạ trở về cố hương một chuyến.”

Đợi nửa ngày không thấy câu tiếp, nàng đạp hắn mộtcước, không quá mạnh. “Không cần quất một roi đi một bước*, nói rõ ràng đi.”

(*Ý là không cần hỏi sao thì chỉ trả lời đúng câu đấy^^)

Hắn ẩn ẩn cảm thấy thái độ của nàng với hắn hình nhưhơi thay đổi, trong lòng có chút không yên, tiếp tục nói: “Trước đó tại hạ đãnói với Phạm cô nương rồi mà, đợi về quê xong, tìm được trưởng tộc thay mặt chamẹ viết sính thư, lễ thư, còn có mấy công việc nhỏ nhặt liên quan đến gia phả.”

“Từ từ, ngươi nói với ta khi nào?”

Thư Sinh mặt đỏ hồng, cúi đầu, “Chính là buồi tối hômđó. . . . . .”

Phạm Khinh Ba từ từ nhổm dậy, hai mắt mở lớn nói,“Việc ngươi nói đêm hôm đó chính là mấy chuyện này sao?” Mấy câu hắn lẩm bẩmtrong lúc phát ngốc mà nàng coi là không quan trọng đó chính là những lời nàysao? Khoan đã…. “Sau khi thấy cánh tay của ta, ngươi chỉ nghĩ đến những việcnày thôi sao?!”

Mặt Thư Sinh càng đỏ hơn, “Tại hạ nhìn thấy thân thểcủa cô nương, đương nhiên. . . . . .”

Tiếng nói rất nhanh bị Phạm Khinh Ba cắt ngang, “Đâycăn bản không phải là vấn đề chịu hay không chịu trách nhiệm có hiểu không? Tahỏi cảm giác của ngươi kia! Ngươi nhìn thấy cánh tay của ta, nhìn thấy cảnhtượng như vậy, ngươi, ngươi không có suy nghĩ khác?”

“Suy nghĩ khác?” Thư Sinh không rõ nàng vì sao nhìnnhư thực tức giận vậy, vì thế thật cẩn thận hỏi lại, “À ừm, như là nõn nà?”

Ngũ Tỷ nói nữ nhân đều thích nghe lời khen, hay làPhạm cô nương không để ý chuyện bị hắn thấy, mà là để ý hắn sau khi xem xonglại không được khen ngợi?

Phạm Khinh Ba thiếu chút nữa hộc máu, “Ai muốn nghecái này a! Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy là ta quá trắng sao?!”

Không đúng, lời này nói ra kiểu gì cũng thấy kì lạ. .. . . .

“Đúng là trắng.” Thư Sinh sửng sốt hồi lâu, chăm chúnghiên cứu xem “quá trắng” với “nõn nà” hắn nói khác gì nhau .

Phạm Khinh Ba cảm thấy mình lại nói lời vô ích rồi,đang cân nhắc nên tìm từ gì để nói, lại nghe thấy hắn nghi hoặc than thở:“Trắng. . . . . . chẳng lẽ không đúng sao? Trong sắch nói nữ tử như châu nhưngọc, chẳng phải là trắng đến trong suốt sao…?” Nói xong nhất thời giật mình.

“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .” Ngươi nửa ngày, nhưng thực ra là tức cười đến nghẹn khôngnói nổi.

Thư Sinh thấy nàng có vẻ không tức giận, trong lòngvui vẻ, cảm thấy thời cơ tới rồi. Hắn lấy một cái hộp trong bai vải trên ngườira, trân trọng đưa cho nàng sau đó giương mắt tỏ ve chờ mong nhìn nàng.

“Đây là cái gì?”

“Diệp Vô Tâm nói nàng nhìn cái này xong nhất định sẽđồng ý gả cho ta.”

Diệp Vô Tâm? Cho nên cái hộp này là nguyên nhân hắnxuất hiện ở Linh Lung các sao? Nàng tràn ngập hoài nghi mở hộp, dưới cái nhìnchăm chú mãnh liệt của hắn, tay có chút run rẩy. Trong hộp được bọc bằng lụa làmột chiếc vòng tay bằng bạc nối liền với nhẫn còn có tua trang trí. Nàng hoangmang ngẩng đầu, thấy Thư Sinh thần bí cười, cúi đầu đeo vòng tay và nhẫn chonàng, sau đó lùi lại đứng bên cạnh nàng.

“Nắm chặt tay lại, sau đó dùng lực kéo sợi tua dàinhất.”

Tuy hoàn toàn không hiểu gì nhưng nàng vẫn làm theolời hắn, giơ tay, kéo sợi dài nhất, không phản ứng.

“Dùng thêm lực một chút.”

“A, nếu mà đứt không được bắt đến ta nha.”

Nàng ngượng ngùng nói, sau đó dùng sức kéo một cái,tiếp theo nghe thấy “viu” một tiếng, chiếc nhẫn trên ngón áp út nháy mắt bắn ramột cây ngân trâm!

“A!” Nàng kinh ngạc vui sướng nhảy dựng lên, “Này nàynày, đây là ám khí trong truyền thuyết?” Nói xong lại khẩn cấp chạy sang chỗtường đối diện xem cây ngân châm vừa phóng ra kia, “Thật thần kỳ! Phải rồi,ngân châm này có độc không thế?”

“Chỉ là thuốc mê thôi.” Thư Sinh lắc đầu, thấy PhạmKhinh Ba vui vẻ cũng cười híp mắt.

Nhưng vui vẻ không được bao lâu, nàng đột nhiên cẩnthận quay lại, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Nếu không cẩn thận tự bắn vàomình thì sao bây giờ?”

Thư Sinh mỉm cười, giải thích cho nàng các cơ chếtrong đó.

Hoá ra đồ chơi này có một cơ quan nhỏ, lúc bình thườngkhông có việc gì thì sẽ đóng chặt, dù có kéo dây thế nào cũng không bắn ra ngânchâm được. Cho dù là vậy nhưng Phạm Khinh Ba vẫn cảm thấy có vẻ nguy hiểm. Ngắmnghía một lúc rồi lập tức muốn tháo ra, “Vẫn nên tháo ra thôi, không làm gì saocó thể nhận lộc.”

A. . . . . Sao không tháo ra được? Rõ ràng vừa nãy ThưSinh đeo vào thật dễ dàng a!

“Phạm cô nương, không phải là không làm gì không đượchưởng lộc, đây là đáp lễ. Nàng tặng trâm gỗ, tại hạ đáp lễ vòng bạc.” Thư Sinhcười đến có chút ngại ngùng, thấp giọng ngâm thơ,“Đầu chi lấy mộc đào, báo chilấy quỳnh dao, phỉ báo cũng, vĩnh nghĩ đến hảo cũng(3).”

Bàn tay đang cố tháo vòng của Phạm Khinh Ba đột nhiêndừng lại, ngón tay chạm đến một điểm hơi nổi lên, cảm giác này, cảm giác này. .. . . .

“Thư Sinh, Ngân bút của ngươi đâu?”

Nàng đột nhiên gấp giọng hỏi, Thư Sinh hé miệng cười,chỉ chỉ chiếc vòng trên tay nàng.

“Ngươi ngàn vạn lần đừng có nói với ta . . . . . Ngươiđem binh khí xếp thứ hai trong bảng xếp hạng binh khí làm thành vòng bạc chota?” Phạm Khinh Ba cả người ngây ra như phỗng, chỉ có dao động mãnh liệt trongmắt thể hiện sự rung đông mãnh liệt trong lòng nàng.

“Ừ. Lần trước, tại hạ thấy cô nương thực sự thích ngânbút, còn từng nói muốn sửa thành trâm cài tóc cho nữ, tại hạ vốn cũng nghĩ nhưvậy. Nhưng là đêm đó, đêm đó nhìn thấy tay nàng. . . . . . Đột nhiên trong đầucó ý nghĩ, có lẽ nhẫn và vòng tay có vẻ tốt hơn?” Thư Sinh nói nói xong, nhìnthấy nàng vẻ mặt hoảng hốt thì trong lòng cũnghoảng hốt, thật cẩn thận hỏi:“Phạm cô nương, nàng, nàng không thích sao? Hay,hay là đổi thành trâm cài tóc?”

Thấy nàng vẫn không phản ứng, Thư Sinh càng sốt ruột,thầm nghĩ Diệp Vô Tâm này ăn nói lung tung, Phạm cô nương vẫn không muốn gả chohắn! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thư mời, tín vật đều tặng vẫn vẫn vôdụng. . . . . . Bỗng dưng hắn nhớ tới Ngũ Tỷ trước khi nàng về có dạy hắn mộtcách.

Tuy rằng rất không muốn dùng, nhưng là, nhưng là. . .. . . Thư Sinh cắn chặt răng, mở miệng,“Nghe nói, nghe nói hôn lễ của Chu giáoúy và Từ tiểu thư đã định rồi, nàng lẫn trước cũng đã nói, muốn đánh cuộc vớihắn, sao không, sao không —— ưm!”

Thư Sinh trợn mắt, chớp cũng không dám chớp, nhìn thấynàng mạnh mẽ bổ nhào về phía trước chặn miệng hắn, bằng… miệng mình.

Hắn còn chưa kịp đáp lại, nàng lại mạnh mẽ bứt ra, tayvẫn ôm cổ hắn, nàng nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng lại xúc động.

“Đây không phải phi lễ, không phải khinh bạc cũngkhông phải xâm phạm, mà là —— Thư Sinh, lấy ta đi!” (Lam Lam: đọc đến đây mà tacười đén suýt rách mép …phục Khinh tỷthiệt… Min: ta bó chân với tỷ ý lâu r`, yêu mỗi Thư ca thui >0

Chú thích:

(1) nạp chinh, tức nhà trai hướng nhà gái tặng sính lễ, về phần sính lễ đích nhiều ít, quyếtđịnh bởi sự giàu nghèo cùng thân phận của nhà gái.

nạp chinh: phong tục hôn nhân của người Hán cổ đại .lưu hành vu cả nước rất nhiều khu.” Lục lễ” trung đích đệ tứ lễ. cũng xưng” nạpthành” . tức nhà trai nạp cát hướng gia đình nhà gái tặng sính lễ.《 lễ nhớ • sĩ hôn lễ 》khổngdĩnh đạt sơ: ” nạp chinh người, nạp sính tài cũng. chinh, thành cũng. trước nạpsính tài rồi sau đó hôn thành.” kinh này nghi lễ hôn ước hoàn toàn thành lập.《 tấn thư • chí mười một 》: ” rấtkhang tám năm, quan lại tấu: hôn lễ nạp chinh, đại hôn dùng huyền huân bó buộcbạch, thêm khuê, mã hai tứ. vương hầu huyền huân bó buộc bạch, thêm bích, thừamã. thầy thuốc dùng huyền huân bó buộc bạch, thêm dương.” tống đại sở dụng lễvật không hề tuần hoàn chu chí, vàng bạc lăng quyên, các y cấp bậc mà định.minh đại sính lễ đề xướng tiết kiệm.《 minhsử • chí ba mươi mốt 》 phẩmquan hôn lễ: ” nạp chinh như cát nghi, thêm huyền huân, bó buộc bạch, hàm thư,không cần nhạn.” nghi thức bắt chước tống chế: ” tân đọc diễn văn viết: mỗ quanlấy phu thê nặng, thêm huệ mỗ quan, dẫn theo điển lễ. không hề ưỡn chi tệ, dámthỉnh nạp chinh.” chủ hôn người viết: ” mỗ quan huống kuàng mỗ lấy lễ trọng, mỗdám không bái chịu.” tân lấy hàm thư thụ chủ hôn người, chủ hôn người cũng đáplấy hàm thư.” tới cận đại, vô” nạp chinh” tên, mà có tặng lễ chi thật, hoặccũng chi vu nạp thải, hoặc càng xưng nạp tệ.1920 năm 《 anh sơn huyện chí》: ” hôn lễ cổ có nạpthải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kì, thân nghênh sáu lễ, nay chỉ dùngnạp thải, nạp tệ.” theo pháp luật ý nghĩa giảng, nạp chinh trọng ở hình thức,mà không ở vu số lượng, nạp chinh đích hoàn thành dấu hiệu

(2) một trong những dấu hiệu của việc chấm dứt thời kìđính hôn bước vào hôn nhân tam thư lục lễ là Trung Quốc đích truyền thống hônnhân tập tục lễ nghi.” ba thư” chỉ ở” sáu lễ” trong quá trình sở dụng đích côngvăn, chính là thư mời, lễ thư cùng nghênh thư.” sáu lễ” là chỉ từ cầu hôn tớithành hôn đích cả kết hôn quá trình.” sáu lễ” tức sáu lễ pháp, chỉ nạp thải,vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kì hòa thân nghênh.

(3) Đoạnthơ Thư ca đọc:

投之以木桃

报之以琼瑶

匪报也

永以为好也

Hán Việt:

Đầu chi dĩ mộc đào

Báo chi dĩ quỳnh dao

Phỉ báo dã

Vĩnh dĩ vi hảo dã

Dịch nghĩa:

Tặng ta nhánh quả đào

Ta tặng về quỳnh dao

Cần chi báo đáp vậy

Chỉ mong bên nhau đến đời đời !

(Min: Phần thơ không chắc hoàn toàn, ai thấy sai góp ývới ạ )

Ps: chiếc vòng kiêm nhẫn cưới của Khinh tỷ, ta khôngtìm được hình giống hoàn toàn, kết hợp 2 cái này có vẻ ổn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.