Xe ngựa chạy vào phường Thanh Mặc, vào đến cuối ngõthì dừng lại. Công Dã Bạch ôm lấy Phạm Khinh Ba mệt mỏi hồn nhiên ngủ xuống xe,gọi Phạm Bỉnh vài tiếng, không có người đáp lại, cũng không cảm thấy ngạcnhiên.
Hắn ngựa quen đường cũ lại trèo tường vào trong, bốtrí ổn thoả cho Phạm Khinh Ba xong, lại quay trở lại bắt mạch cho Thư Sinh đãhôn mê bất tỉnh trên đường.
Công Dã Bạch ngạc nhiên phát hiện, độc trong người hắncơ hồ đã sắp được lọc sạch hoàn toàn. Trước kia dù có được nghe đủ loại truyềnthuyết về Thư Sinh nhưng chưa được tận mắt chứng kiến, giờ đây hắn thật sự muốnbiết loại công phu Ngân Thư Sinh này luyện rốt cuộc là gì, khả năng tự chữamạnh như vậy. Còn có việc hắn nói tự phế võ công, đến nay vẫn còn là một câu đốa.
Sau khi sắp xếp thoả đáng của Ngân Thư Sinh, hắn ngẩngđầu nhìn sắc trời.
Hiện giờ cũng không còn sớm, cũng nên đi tìm người nàođó cùng lên triều rồi?
Nghĩ như vậy, trên mặt hắn lộ ra một chút ý cười đắcý, nhấc chân rời khỏi Thư gia. Bắt gặp một thân ảnh thật quen thuộc đang ló đầura nhìn vào bên trong Phạm gia. Người nọ cũng có phần cảnh giác, cơ hồ là đangvòng vo không dám tiến vào.
“Chủ nhân nhà ngươi ngủ rồi.”
Người kia đúng là Phạm Bỉnh. Trước mặt Công Dã Bạch,hắn tựa hồ đặc biệt không được tự nhiên, sờ sờ đầu, ánh mắt chợt loé lên, PhạmBỉnh lên tiếng: “Nga, thật phiền cho Công Dã Bạch tiên sinh.”
“Hử?” Công Dã Bạch nhíu mày.
“… Thập thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/1883724/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.