Ảnh điệp* là linh vật độc nhất vô nhị của Ảnh cáchoàng gia, mỗi ảnh vệ đều có ảnh điệp riêng, nó có thể truy tìm theo một linhvật khác —— truy hồn hương. Lần trước vào cung, Vân Thải Thải đã tặng PhạmKhinh Ba một tá tên lệnh cùng với mấy khối đá truy hồn hương để đề phòng bất cứtình huống nào, không nghĩ tới lần này thật sự dùng đến.
(*điệp : con bướm)
Càng không nghĩ tới là, người nhìn thấy tín hiệu màđuổi theo lại không phải là một ảnh vệ bình thường, mà lại chính là một cố nhâncủa nàng.
“Mĩ Nhân ca ca! Sao lại là ngươi? Ngươi không phải làđang xuống Giang Nam làm việc sao?”
Người vừa tới mỉm cười, “Trên đường trở về vừa vặnnhìn thấy tín hiệu cầu cứu ngươi phát, liền tới đây nhìn xem.”
Phạm Khinh Ba quá đỗi vui mừng xông đến, “Mau để muộimuội kiểm tra một chút ngươi ở xa một mình lâu như vậy có chiếu cố bản thân tốthay không nào…” Nắm lấy tất cả cơ hội có thể giở trò, nha, đậu hũ của đệ nhấtmỹ nhân kinh thành quả nhiên trơn mềm ăn ngon hơn bình thường a!
Người bị đánh lén phi lễ còn chưa kịp phải ứng, đãthấy nữ nhân háo sắc trước mặt này bị xách đi giống như con gà rồi.
“Uy uy, Thư Sinh ngươi làm cái gì vậy!”
Trong lòng Thư Sinh tức giận việc nàng đối với namnhân xa lạ lại thân thiết như vậy, vì thế ngoài cười nhưng trong không cườidùng lời nói nàng mới nói cách đâu không lâu “kính” lại nàng: “Phạm cô nương,phát hồ tình, chỉ hồ lễ*.”
(*Phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/1883723/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.