“Cầu Bồ Tát phù hộ cho con một đêm phất nhanh!” Chiết Chi quỳ gối trên đệm mềm lẩm bẩm, hai tay chập làm một, thành kính dập đầu ba cái.
Phật Tọa Lộc La Hán¹ ngồi ở trên nhìn cô gái nhỏ đang thành kính, lắc đầu thở dài, chọc chọc người bên cạnh, chỉ về hướng Chiết Chi.
“Ngươi xem, lại tới nữa rồi.”
Một người khác mở mắt ra: “Chúng ta có cần nói cho cô ấy, cả phòng chúng ta đều là La Hán?”
Hai người thở dài một hơi, nhìn cô gái nhỏ đang thành kính, đã lạy hết toàn bộ một phòng La Hán, mỗi tháng tới xem bọn họ hai lần, mỗi lần đều nhét đầy rương công đức trước mặt mỗi người, cũng là thành tâm thành ý, chỉ là yêu cầu của cô thật sự khó đạt được.
Một đêm phất nhanh?
Bổng lộc của La Hán vốn dĩ đã ít… Hương khói tự cổ chí kim chỉ cũng chỉ có một chút như vậy, hiện giờ tiến vào thế kỷ hai mươi mốt, thờ phụng Phật giáo còn ít hơn phân nửa.
Huống chi bây giờ thượng đế còn khuyến khích cắt giảm bổng lộc, La Hán ngồi bên trên nhìn nhìn Tọa Lộc La Hán ở phía dưới mình, thương lượng nói: “Không bằng, đem sừng hươu của ngươi cho cô bé phía dưới?”
Nói không chừng còn có thể bán chút tiền, không phải nói nhân sâm lộc nhung đắt lắm sao?
Đổi lấy là một tiếng hừ lạnh của Tọa Lộc La Hán ở bên dưới.
Một tháng mặc gió, mặc mưa tới vái hai lần, còn vái không thiếu một ai, một phòng La Hán cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3089063/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.