Chương trước
Chương sau
“Cầu Bồ Tát phù hộ cho con một đêm phất nhanh!” Chiết Chi quỳ gối trên đệm mềm lẩm bẩm, hai tay chập làm một, thành kính dập đầu ba cái.

Phật Tọa Lộc La Hán¹ ngồi ở trên nhìn cô gái nhỏ đang thành kính, lắc đầu thở dài, chọc chọc người bên cạnh, chỉ về hướng Chiết Chi.

“Ngươi xem, lại tới nữa rồi.”

Một người khác mở mắt ra: “Chúng ta có cần nói cho cô ấy, cả phòng chúng ta đều là La Hán?”

Hai người thở dài một hơi, nhìn cô gái nhỏ đang thành kính, đã lạy hết toàn bộ một phòng La Hán, mỗi tháng tới xem bọn họ hai lần, mỗi lần đều nhét đầy rương công đức trước mặt mỗi người, cũng là thành tâm thành ý, chỉ là yêu cầu của cô thật sự khó đạt được.

Một đêm phất nhanh?

Bổng lộc của La Hán vốn dĩ đã ít… Hương khói tự cổ chí kim chỉ cũng chỉ có một chút như vậy, hiện giờ tiến vào thế kỷ hai mươi mốt, thờ phụng Phật giáo còn ít hơn phân nửa.

Huống chi bây giờ thượng đế còn khuyến khích cắt giảm bổng lộc, La Hán ngồi bên trên nhìn nhìn Tọa Lộc La Hán ở phía dưới mình, thương lượng nói: “Không bằng, đem sừng hươu của ngươi cho cô bé phía dưới?”

Nói không chừng còn có thể bán chút tiền, không phải nói nhân sâm lộc nhung đắt lắm sao?

Đổi lấy là một tiếng hừ lạnh của Tọa Lộc La Hán ở bên dưới.

Một tháng mặc gió, mặc mưa tới vái hai lần, còn vái không thiếu một ai, một phòng La Hán cảm thấy vô cùng cảm động.

Nhìn cô gái nhỏ ra cửa, đi qua một phòng khác, cũng thành kính quỳ xuống như vậy, miệng lẩm bẩm: Phù hộ cho con một đêm phất nhanh.

“Các ngươi nói cô bé này thành kính như vậy, sao mỗi tháng vẫn phải đến đây cầu, chẳng lẽ Thần Tài không chịu phù hộ cô ấy?”

“Tên tiểu tử Thần Tài tinh quái kia, chính là tên vắt cổ chày ra nước.”

“Đã nhận cung phụng rồi mà còn không làm việc?”

Một đám La Hán khe khẽ nói nhỏ, cảm thấy tên Thần Tài này làm thần quá không phúc hậu, cô gái nhỏ cầu thần bái phật ít nhất cũng khoảng hai năm, mỗi lần đều không sót một ai, một lượt chùa miếu cũng đã mất cả buổi sáng.

Ngoại trừ hòa thượng quét trần nhà, thành kính nhất chắc chắn chính là cô gái nhỏ tận tâm này.



Huống chi hòa thượng quét trần ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng bắt đầu không chuyên nghiệp, toàn tạt nước cho xong việc!

Mấy vị La Hán quyết định ở bữa tiệc của chúng tiên nói chuyện với Thần Tài một chút, nhắc đến Thần Tài, đó là đối tượng khiến toàn thể chúng thần ghen ghét.

Tự cổ chí kim, làm gì có ai được đúc nhiều kim thân như Thần Tài bổn tiên cơ chứ, hơn nữa còn được quanh năm thờ cúng, vậy mà lại đơn độc khi dễ một cô bé!

Phù hộ người ta một đêm phất nhanh cũng không muốn!

Chúng La Hán khiển trách, ríu rít nghị luận, thần phật cũng phải có thú vui tiêu khiển, phàm nhân gọi mấy hành động như thế này là bát quái, là một cách tìm kiếm vui vẻ trong quãng đời dài đằng đẵng của họ…

Bữa tiệc chúng tiên mấy ngày sau, một đám thần tiên ngồi trong một căn phòng, hàn huyên vài câu cùng nhau, La Hán là một trong số Phật được cung phụng tương đối ít, bởi vì một phòng tận mười tám người, ngoại trừ người ở giữa còn được nhiều một chút.

Lúc trước thì chẳng ai để tâm, nhưng mà lần này thì khác, bọn họ cuối cùng cũng có thể thổi phồng thỏa thích.

“Chúng ta có một tín đồ thành kính, một tháng đến hai lần, mặc gió, mặc mưa, mỗi người đều cung phụng.” Mấy La Hán rất kiêu ngạo.

Tứ Đại Thiên Vương nghe đến đó, dừng lại bước chân: “Một cô bé?”

Đàn La Hán ngơ ngẩn: “Sao các ngươi biết?”

Phật Di Lặc đi lại đây: “Cầu phù hộ một đêm phất nhanh?”

“Cô ấy đều cầu một đêm phất nhanh sao?”

Trong nhóm Phật bật ra nghi vấn.

Chỉ thấy Địa Tạng Vương chậm rì rì đi tới, trên tay cầm quyền trượng, dùng một loại âm thanh u oán tịch mịch mà kiêu ngạo nói: “Không, không giống nhau, cô ấy cầu ta ban cho cô ấy nhân duyên mỹ mãn.”

La Hán:…

Thiên vương:…

Phật Di Lặc:…



Địa Tạng Vương sâu kín đi xa, một thân quần áo sơ sài, che khuất đi phong thái, hắn muốn đi thảo luận với Nguyệt Lão một chút, làm sao để có thể chúc phúc nhân duyên mỹ mãn.

Nhóm Phật tiếp tục khe khẽ nói nhỏ, thảo luận đến cái đề tài một đêm phất nhanh này, rất tự nhiên mà nói đến Thần Tài.

“Hắn không chuyên nghiệp!”

“Hắn tham cung phụng!”

“Thần Tài thật quá đáng!”

Một đám thần phật, lòng đầy căm phẫn, thật là ngày tháng trôi qua quá nhàm chán, tồn tại ngàn vạn năm, thương hải tang điền² phút chốc lướt qua.

Thật vất vả gặp được chuyện có chút thú vị, đương nhiên phải dồn hết sức lực đi làm.

Thần Tài liền bị chúng Phật bao vây ở trên đường, trong tay ôm chặt pháp khí đại nguyên bảo³. “Các ngươi muốn làm gì?”

“Thần Tài, tiểu tử ngươi quá không phúc hậu!”

Thanh âm khiển trách từ giữa đám Phật truyền ra, cũng không biết là ai bắt đầu trước, Thần Tài ở giữa bị mọi người vây lấy, khinh thường hừ hừ.

“Các ngươi, là tới giựt tiền?” Thần Tài có chút chần chừ nhìn một đám người khí thế rào rạt, đặc biệt là mấy tên La Hán, ăn mặc phá bố sam⁴, một bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Hắn chỉ có thể đưa ra tới một cái kết luận như vậy.

------

¹Tọa Lộc La Hán, hay còn gọi là La Hán Cưỡi Hươu (chi tiết xem trên google).

²thương hải tang điền: bãi bể hóa nương dâu, thành ngữ tiếng Hán “滄海桑田” [thương hải tang điền], từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn trong cuộc đời và trong xã hội như biển xanh biến thành ruộng dâu.

³đại nguyên bảo: thỏi vàng lớn

⁴phá bố sam: vải bố rách
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.